Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Lạc Cơ Nhi mở phắt cặp mắt trong veo ra, đôi môi vẫn bị hôn như trước, nàng
nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, đang ở sát mặt mình…
“Nuốt xuống đi…” Lời nói mơ hồ lại gần gũi trực tiếp truyền ra, hắn lạnh giọng
ra lệnh.
Đắng ngắt như vậy khiến Lạc Cơ Nhi nhanh chóng nắm lấy áo hắn, đôi mày
thanh tú nhíu lại, nàng cũng không biết hắn cho nàng ăn cái gì, theo bản năng
mà kháng cự, tiếp đó, cánh môi bị hung hăng cắn xé đau đớn, không thở nổi,
tiếng gầm nhẹ truyền đến: “Nuốt xuống!
”
Thân thể nàng hơi co lại một chút, hơi lo lắng nuốt viên thuốc kia xuống, nháy
mắt, trong cổ họng chỉ toàn một vị đắng chát.
Môi nàng vừa bị cắn trụ lúc này mới được chậm rãi buông ra, Mặc Uyên thả
nhẹ lực đạo, chậm rãi liếm đôi bờ môi bị mình cắn đau, hết sức ôn nhu mà an
ủi, xua tan vị đắng ngắt trong cổ họng nàng.
Sau hồi lâu, nàng mới từ từ được buông ra, trên môi một vết dấu cắn đỏ bừng,
là dấu vết hắn lưu lại.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi còn sợ hãi, viên thuốc kia vào trong dạ dày của nàng,
giống như châm một ngọn lửa, rất nóng, nóng đến nỗi toàn bộ thân thể nàng
đều khẽ run rẩy…
“Đó là…” Nàng hít thở có chút khó khăn, khó khăn vì cổ họng nóng cháy.
“Tuyệt thương tán…” Mặc Uyên nói mấy lời xa xôi … tiếp đó, ôm thân mình
mềm mại như búp bê sứ của nàng, thổi một ngụm khí nóng bên tai nàng, thỏa
mãn khi thấy bả vai nàng hơi co lại, lộ ra xương quai xanh tinh tế mỹ lệ.
Ba chữ này tiến vào trong óc, nàng cũng không hay biết, chỉ nhìn hắn với ánh
mắt càng phủ sương mù hơn.
Ánh mắt Mặc Uyên trộn lẫn vài tia đau thương, ngón tay nâng cằm nàng lên, đặt
một cái hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của nàng… “Là một loại độc dược… Một
loại độc dược kỳ lạ, khi phát tác sẽ không chết người, nhưng sẽ đau nhức toàn
thân, lục phủ ngũ tạng đều không tránh khỏi bị giày vò, hơn nữa, độc phát một
lần cũng sẽ không chết, nhưng phát tác vượt quá ba lần, sẽ chết rất khó coi…”
Hắn nói những lời này với vẻ xa xăm, như là trần thuật chuyện không liên quan
tới mình, nhưng cảm thấy thân thể trong lòng bắt đầu run run, bàn tay nhỏ bé
nhanh chóng nắm lấy áo hắn.
“Vì sao… Vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Nàng kìm chế sự run rẩy, rốt cục ý
thức được luồng khí nóng bỏng kia là cái gì, nàng không ngẩng đầu lên nhìn
vào mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chỉ run giọng hỏi.
Một chút đau lòng bất ngờ ập vào trái tim hắn, cặp mắt Mặc Uyên đau thương
như bản thân đang chịu đau đớn, giữ chặt lấy gáy nàng, nhìn thấy đôi mắt nhu
nhược bất lực của nàng thì trái tim bắt đầu đau nhức, thở dài một tiếng, để trán
lên trán nàng. than nhẹ một tiếng: “Trở lại vương phủ trong vòng bốn canh giờ,
thì độc cũng không thể phát tác, không cần lấy sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn,
nô nhi…”
Bốn canh giờ?
Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, nàng bỗng nhiên muốn cười, nhưng mở mắt ra, hốc
mắt lại ướt át giống như đã từng chảy nước mắt, hoàn toàn mờ mịt.
“Đừng để cho ta có lý do để thương tổn ngươi.
” Giọng nói mê hoặc quen thuộc
vang lên bên tai, hắn ngậm mút vành tai của nàng, dùng đầu lưỡi hướng về
phía trước dái tai bóng bẩy của nàng, “Ta không muốn làm ngươi đau, cho
nên, không cần phản kháng ta, biết không?”
Nước mắt tích tụ nơi đáy mắt, nàng gật đầu, đè nén nỗi chua xót đang dâng
lên, không để nước mắt rơi xuống.
Mặc Uyên mở mắt ra, luồn ngón tay vào mái tóc của nàng, chôn đầu của nàng
vào trước ngực mình, ôn nhu an ủi.
Đau quá…
Trong lòng rõ ràng đau đớn không thể kiềm chế, nhưng vẫn cho nàng ăn độc
dược…
Không kịp hối hận rồi, hắn cười khổ, có lẽ hắn thương nàng nhiều lắm, càng
nhiều vào lúc này đây, thế nhưng…
Trái tim của nàng thì sao?
Liệu có thể giành được nó chăng?
Bầu không khí như là sau cơn mưa, trong lành và se lạnh hơn một chút.
Tích Uyển cung thoang thoảng một mùi hương nhang nhè nhẹ, màn khói lượn
lờ tỏa ra từ lư hương, bao phủ toàn bộ điện phủ trong một màn ấm áp và
đượm hương.
Một tiểu nha đầu mặc trang phục trong cung đi tới, cung kính nói: “Nương
nương, người trong Uyên vương phủ phái đến đã tới, đang ở ngoài điện hầu.
”
Đầu ngón tay chơi đùa cùng màn khói với vẻ buồn chán, Uyển phi giật mình, áp
chế tim đập nhanh, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đâu? Có tới không?”
Hắn?
Tiểu nha đầu có chút căng thẳng mà suy nghĩ một lúc, lúc này mới mở miệng
sợ sệt, xấu hổ, cúi đầu nói “Khởi bẩm nương nương… Uyên Vương điện hạ,
ngài ấy không có tự mình tới đây.
”
Trái tim vừa mới dâng lên, đột nhiên lại vừa rơi phịch xuống.
Trên vầng trán Uyển phi hiện lên một chút cay đắng, có chút suy sụp mà nhìn
vào cô gái kiều mỵ trong gương, mặt mày trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ, cũng chưa
từng có ai đã nhìn qua, chỉ vì, người nàng chờ chưa có tới…
“Biết rồi, ta lập tức đi ra.
” Hai tay nàng nắm chặt vạt áo, thấp giọng nói.
Tiểu nha đầu nhu thuận đáp lời, lui người đi ra ngoài.
Vì sao, vì sao chàng không hiểu chứ?
Tay Uyển phi nắm chặt vạt áo, trên vầng trán có sự thống khổ không thôi. Thiếp
tìm nhiều lý do chỉ là vì muốn gặp mặt chàng, thâm cung sâu như biển, vì sao
chàng liền vứt bỏ một mình thiếp ở chỗ này như vậy…
Vì thế, nàng không ngại đi tìm Hoàng Thượng xin lệnh;
Vì thế, nàng mạo hiểm liều mình đi cầu một tiếng khẩu dụ đó;
Vì thế, nàng bỏ ra mấy canh giờ trang điểm mỹ mạo, rốt cuộc không người nào
thưởng thức…
Trong sự đau đớn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bóng hình tiểu nữ tử kiều mị
kia… Uyển phi khẽ giật mình, nàng nhớ tới cô gái nho nhỏ kia, trong nhu nhược
lộ ra vẻ bướng bỉnh cương quyết, làm người khác không rời mắt được, thân
mình mảnh mai của nàng khoác long bào tôn quý, nhưng sắc mặt không có nửa
điểm vui mừng…
Trong lòng bỗng nhiên xúc động, nàng liền cảm thấy nguy hiểm, chỉ nghĩ lại ánh
mắt của Mặc Uyên ngày hôm đó, khát máu mà khí phách, tàn nhẫn bẻ gẫy
xương tay tiểu cô nương kia, nàng thấy nhìn mà thấy kinh hãi, nhưng lại sinh ra
ảo tưởng, vì sao người ngã vào trong lòng hắn không phải là mình?
….
Một cảm giác e thẹn nhanh chóng nổi lên trong lòng, Uyển phi mở mắt, hoảng
hốt một trận, đáng chết, nàng sao lại tự dưng nghĩ đến chuyện này….
Cô gái bên ngoài điện, phỏng chừng đợi cũng đủ lâu rồi.
Đứng lên, nàng nhìn xem xét lại chính mình lần nữa, khuôn mặt trang điểm thanh
nhã mà không mất vẻ đẹp lộng lẫy, rốt cục mới dần dần yên tâm.
Nhẹ nhàng khoan thai, nàng đi ra khỏi nội thất (*phòng ngủ).