Khi Thu Trinh rời thuyền lên bờ ở bên Hàn Dương, nàng dùng trúc phù mà Thuyên Kỳ để lại, hỏi thăm bọn khất cái. Chúng cho biết rằng Tử Kiếm Tần Hán Biệt cũng có mặt nơi đây. Nàng mừng rỡ vào thành tìm kiếm, trong lốt một nữ nhân tuổi tứ tuần nhan sắc tầm thường, nàng yên tâm rong ruổi. Thần Thâu không đi cùng mà bám theo sau lưng cảnh giới.
Thu Trinh biết Thuyên Kỳ thích rượu ngon và cảnh đẹp nên đã chọn những tửu lâu có đủ hai điều kiện đó. Quả nhiên, khi đến Hán Thủy đại tửu lâu, nàng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi nhâm nhi bên cửa sổ, dõi mắt ngắm cảnh hoàng hôn trên sông.
Thu Trinh lựa một bàn gần đó, gọi cơm ăn, ngấm ngầm quan sát họ Tần. Bỗng tiếng tranh luận ồn ào vọng đến. Một tên công tử mặt đỏ gay đang cao giọng :
- Thiếu gia bảo thật cho chư vị biết, gã họ Thẩm kia chỉ nhờ là cháu ngoại Giáo chủ Ma giáo nên mới sớm nổi danh như vậy, chứ nếu gã thực sự có tài, đâu đến nỗi trúng kế Gia Cát Tâm mà bỏ mạng!
Lão già cùng bàn đứng phắt dậy chỉ mặt gã mắng :
- Ngươi là kẻ bất tài vô tướng mà dám chê bai Tuyết Hồ công tử. Lão phu đã ba lần theo công tử tham dự những trận ác chiến, tận mắt thấy thần công tuyết thế của chàng. Nếu không nể mặt phụ thân người, ta đã quẳng ngươi xuống lầu rồi.
Gã công tử chưa kịp biện bạch thì một giọng cười sang sảng từ đầu thang lầu vọng đến.
Đó là một người thâm thấp, tuổi trạc năm mươi, y phục màu hồng rất sang trọng và diêm dúa.
Mặt lão trắng như ngọc, da dẻ mịn màng như thiếu nữ, nhãn quan lấp lánh vẻ tà mị. Nếu chiếc mũi không cong và đôi môi mỏng đi một chút thì đúng là một bậc mỹ nam tử.
Sau lưng lão là bốn tỳ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, lưng đeo trường kiếm nhưng phong vận lẳng lơ như kỹ nữ chốn lầu xanh.
Thu Trinh không biết lão là ai. Nhưng từ cuối sảnh, một người đã thảng thốt kêu lên :
- Hồng Phấn Tôn Giả Đồ Quan Thư!
Họ Đồ đắc ý ngửa cổ cười ghê rợn :
- Giỏi lắm! Đã ba mươi năm ta không rời Nam Lĩnh, thế mà vẫn có người nhận ra.
Các hạ xứng đáng uống với lão phu một chung.
K Người ấy đứng lên, bước lại cung kính vái Tôn giả rồi ngồi xuống bàn. Tuổi tác lão độ thất tuần, râu dài, mặt đỏ, chẳng ai xa lạ mà chính là Hồng Diện Quan Hầu Lư Tuân.
Tiểu nhị đã dọn lên mấy món ăn thượng hạng và một vò rượu quý. Họ Lư mỉm cười hỏi :
- Chẳng hay Tôn giả vào Trung Nguyên vì mục đích gì?
Hồng Phấn lão ma cao ngạo đáp :
- Bổn tòa không có ý tranh hành nhưng nghe nói giang hồ xuất hiện lắm anh hào, nên cũng muốn thử xem có đúng như lời đồn đãi hay không?
Lư Tuân buồn rầu nói :
- Kẻ đáng gọi là anh hùng chỉ có mình Tuyết Hồ công tử, nhưng y đã vắn số. Ma Đăng Thần Quân mấy tháng trước bị công tử đuổi chạy, chẳng biết ẩn nấp nơi nào? Còn Lôi Hỏa Đầu Đà cũng chưa thấy xuất hiện!
Đồ Quan Thư hỏi lại :
- Ta nghe nói họ Thẩm tuổi mới đôi mươi, chẳng lẽ võ công lại cao cường đến thế sao?
Lư Tuân gật đầu :
- Tuyết Hồ công tử anh hùng cái thế, nghĩa bạc vân thiên, một tâm chống đỡ võ lâm.
Chỉ nội cuộc so gươm với Nam Hải lão tổ cũng đủ chứng minh tài nghệ phi thường.
Hồng Phấn Tôn Giả giật mình :
- Kết quả thế nào?
- Lão tổ chém rách da Thuyên Kỳ nhưng cũng chúng một chỉ vào bụng, cuối cùng Lão tổ đã trở thành thân hữu của công tử.
Đồ Quan Thư gật đầu :
- Nếu vậy Tuyết Hồ cũng đáng để tiếp ta vài chiêu, nhưng tiếc rằng gã không còn.
Tần Thu Trinh tình cờ nhìn thấy những mụn vá nhỏ kín đáo trên xiêm bốn nữ tỳ. Nàng hiểu rằng Hồng Phấn Tôn Giả đang lâm vào cảnh túng thiếu, liền nảy ra ý định dùng vàng mua chuộc lão. Nàng quay sang ra hiệu cho Bạch Nhật Thần Thâu đang ngồi cách đó mấy bàn. Lão bước lại ngồi xuống cạnh nàng. Trong dung mạo lão nhân tóc bạc, lưng gù. Họ Trịnh trông đạo mạo hẳn lên. Thu Trinh hỏi lão :
- Trịnh huynh, Hồng Phấn Tôn Giả là người thế nào?
Trịnh Cốc hạ giọng đáp :
- Ba mươi năm trước lão vùng vẫy các tỉnh phía Nam Trường Giang, võ công quán thế, háo sắc, hiếu sát. Lão mê gái đẹp nhưng không cưỡng bách, và chỉ giết những kẻ động chạm đến mình. Nói chung, không phải là kẻ tà ác.
Thu Trinh bàn bạc với Thần Thâu một lúc rồi đứng lên, tiến đến bàn của Tôn giả.
Nàng cung kính nghiêng mình thi lễ :
- Tiện phụ đã từng được nghe các bận trưởng bối nhắc nhở đến oai danh của Tôn giả.
Nay may mắn được bái kiến, cúi xin Tôn giả ra tay tế độ cho tâm nguyện của tiện phụ.
Tôn giả thấy nữ nhân này nhan sắc tầm thường nhưng đôi mắt và thân hình rất đẹp, ông nhíu mày hỏi :
- Phu nhân cần gì?
- Bẩm Tôn giả, tiện nữ mang mối hận sát phu, nhưng võ công kém cỏi nên muốn nhờ tay Tôn giả báo phục dùm. Nếu được thỏa ý nguyện, tiện phụ xin dâng vạn lượng vàng để đền ơn.
Cả Hồng Phấn Tôn Giả lẫn hàng trăm thực khách đều giật mình, không hiểu nàng là ai mà lại nói đến số vàng vạn lượng một cách dễ dàng như vậy! Hồng Phấn Tôn Giả bật cười ngạo nghễ :
- Bổn tòa muốn biết kẻ thù của phu nhân là nhân vật nào mà được trả giá cao đến thế?
Thu Trinh chậm rãi đáp :
- Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm!
Trong lúc nói, nàng không nhìn về phía Tử Kiếm Tần Hán Biệt nhưng đã dặn dò Thần Thâu xem kỹ thái độ của chàng. Họ Trịnh đã nhận ra vẻ sững sờ của họ Tần nên hắng giọng báo hiệu.
Hồng Phấn Tôn Giả nghiêm mặt hỏi :
- Phu quân nàng là ai?
Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời. Thu Trinh mắt phượng long lanh ngấn lệ đáp :
- Tiện phu chính là Tuyết Hồ công tử!
Hồng Diện Quan Hầu hừ lên một tiếng :
- Phu nhân định bỡn cợt Tôn giả đấy ư? Lão phu biết rõ trong năm vị thiếu phu nhân của Thẩm công tử không có ai xấu xí và lớn tuổi như phu nhân.
Thu Trinh thẹn thùng đáp :
- Tiểu nữ chính là Tần Thu Trinh, vì muốn tìm người giúp đỡ nên mới cải dạng để lăn lộn giang hồ.
Đồ Quan Thư phấn khởi :
- Ta nghe đồn nàng là thiên hạ đệ nhất nữ nhân, có thể cho ta diện kiến được chăng?
Thu Trinh nghiêm giọng bảo :
- Nếu Tôn giả đồng ý giết hai tên ác tặc kia thì tiểu nữ sẽ lộ mặt bái kiến.
Đồ Quan Thư suy nghĩ một lúc rồi đáp :
- Bổn tòa đồng ý, nhưng nàng phải giao trước năm ngàn lượng. Trong ba tháng nếu hai tên kia không dám nhận lời khiêu chiến, bổn tòa sẽ về Nam Lĩnh.
Thu Trinh đồng ý