Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 58,372,838
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Cung Đấu
     
     

Một luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Dưới ánh mắt nàng, thân thể kia dần trở nên cao lớn thon dài. Tiểu Bạch hiện tại đã bớt đi vài phần non nớt, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác cũng bắt đầu có chút ngây ngô của thiếu niên.

Thân hình hắn thon dài, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, làn da trắng nõn, trơn mềm, mỉm cười đứng trước mặt nữ tử.

"Mẫu thân, Tiểu Bạch rốt cuộc trưởng thành rồi.

" Hắn cười vui sướng, nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời chiếu vào ngực Mộ Như Nguyệt, làm ấm áp trái tim nàng.

"Ngươi đột phá một lần sẽ trưởng thành một lần?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Vậy chờ đến khi ngươi thành thần chẳng phải là già rồi?"

"Mới không phải đâu", Tiểu Bạch chu môi đáng yêu, trên khuôn mặt ngây ngô hiện lên chút bất mãn, "Tiểu Bạch chỉ đột phá từ thời kì ấu thơ sang thời kì trưởng thành thôi, sau này sẽ trưởng thành giống như loài người, chờ đến khi tới một cấp bậc nào đó thì có thể trường sinh bất lão.

"

Trong mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, không nói thêm gì nữa, nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Tẫn, nhướng mày nói: "Viêm Tẫn, thời gian này vất vả ngươi.

"

Viêm Tẫn cười cười: "Nha đầu, lúc trước là bản tôn lựa chọn đi theo ngươi, bắt đầu từ khi đó ta sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình!

"

Quả thật, hắn cũng chưa từng hối hận...

.

"Cô cô, ngươi phải làm chủ cho ta!

"Trong nội viện hoàng cung, Liễu Ngọc khóc lóc nhào vào lòng Hoàng hậu, hoa lê đái vũ nói: "Nếu cô cô không làm chủ cho ta, ta không sống nổi nữa.

"

Đáy mắt Hoàng hậu có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, ôn nhu nói: "Ngọc Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại khóc sướt mướt như vậy? Mau để cô cô nhìn xem, Ngọc Nhi nhà chúng ta là đại cô nương xinh đẹp, sao lại khóc thành mặt mèo thế này.

"

Liễu Ngọc ngẩng mặt lên, oán hận nói: "Cô cô, là Thiếu Thần ca ca, Thiếu Thần ca ca mang một nữ nhân về phủ, còn.

.

. còn vì nữ nhân kia mà đuổi ta đi! Ô ô, bình thường Thiếu Thần ca ca không đối xử với ta như vậy.

"

"Nữ nhân?" Hoàng hậu nhíu mày, "Đó là dạng nữ nhân gì?"

"Là một nữ nhân xấu xí, bị thương được Thiếu Thần ca ca nhặt về", Liễu Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái tiểu sửu kia không biết dùng yêu pháp gì mê hoặc tâm Thiếu Thần ca ca làm Thiếu Thần ca ca bảo hộ nàng, cô cô, ta không cam lòng! Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!

"

Hoàng hậu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cười nói: "Yên tâm đi, Ngọc Nhi, cô cô nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi là Thần Vương phi tương lai, chuyện này sẽ không thay đổi.

"

"Nhưng mà nữ nhân kia.

.

.

"

"Nếu Thần Nhi thích, có thể cho nàng ta làm tiểu thiếp của Thần Nhi.

" Hoàng hậu đạm mạc nói, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.

Thân thể Liễu Ngọc chấn động, nàng chỉ cần nghĩ đến chuyện Thiếu Thần ca ca làm chuyện phu thê với nữ nhân khác, tim nàng liền đau đớn không thể tự kiềm chế.

"Ngọc Nhi", Hoàng hậu thấy Liễu Ngọc run rẩy, bắt lấy tay nàng, nói, "Thần Nhi là Vương gia, nhất định sẽ có tam thê tứ thiếp, mỗi nữ nhân đều phải trải qua chuyện này, dù ta là Hoàng hậu, cũng phải an bài nữ nhân hầu hạ Hoàng thượng hàng đêm, tuy trong lòng không dễ chịu nhưng thân là mẫu nghi của một nước, là chủ quản hậu cung cần phải làm như thế.

"