Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn

Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn

Cập nhật: 02/12/2024
Trạng thái: Tạm Dừng
Lượt xem: 2,024,056
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Lúc này, bên trong thung lũng Đào Hoa, Phượng Cửu để cho bốn tên tu sĩ Kim Đan kỳ ở lại, còn nàng thì đi đến sân nhỏ nơi đặt Thần Hồn Mộc.

Nơi này tương đối ít ánh sáng mặt trời, sau khi cả nhà bọn họ tu luyện trong Thần Hồn Mộc ở nội viện , âm hàn ở đây càng ngày càng tăng lên.

Dưới một bóng cây, không có ánh sáng mặt trời, mấy thân ảnh dần dần hiện rõ. Thấy Phượng Cửu đến, trên mặt bọn họ đều toát ra vẻ vui mừng, nhanh chóng thi lễ với nàng, cung kính gọi một tiếng: “Chủ tử!

Bốn quỷ hồn ở chỗ này tu luyện đã lâu nên âm khí cũng dần ổn định, hơn nữa Phượng Cửu còn đưa cho bọn họ một bộ công pháp quỷ tu vô cùng lợi hại nên cho dù bây giờ là ban ngày bọn họ cũng có thể hiện thân.

Ánh mắt Phượng Cửu rơi vào trên người bọn họ, sau đó cười nói: “Xem ra tốc độ tu luyện của các ngươi cũng không tệ, nhanh như vậy đã tu luyện xong tầng thứ nhất, có thể ngưng hồn thành hình.

“Chuyện này đều nhờ công của chủ tử, nếu chủ tử không đưa cho bọn ta một bộ công pháp quỷ tu quý báu như vậy thì chỉ sợ chúng ta cũng không thể trong thời gian ngắn mà có thể ngưng hồn thành hình.

” Ông lão mở miệng nói, trên mặt lộ ra ý cười.

Có thể ngưng hồn thành thành hình thì có thể giống như người còn sống, không sợ ánh mặt trời, đi lại được giữa ban ngày dưới hình dạng con người, chuyện này đối với bọn họ đúng là có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.

“Tu luyện có thành quả là chuyện tốt.

Phượng Cửu gật đầu mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, hỏi han một số chuyện gần đây của bọn họ.

“Chủ tử, chúng ta ở chỗ này đều rất bình thường, cho dù tu sĩ tới đây cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, nhưng…”

Ông lão hơi ngừng lại, nói tiếp: “Thung lũng Đào Hoa có một người không đơn giản…”

“Ồ?”

Phượng Cửu nhíu mày: “Nói ta nghe thử xem?”

“Chủ tử nói chúng ta có thể tùy ý hoạt động ở thung lũng Đào Hoa, nhưng có một hôm chúng ta ra ngoài , gặp được một lão nhân quét dọn, lúc ấy suýt nữa hắn đã diệt trừ chúng ta, nhưng cũng may chúng ta nói rằng chủ tử cho phép chúng ta ở đây tu luyện nên hắn mới phất tay áo rời đi. Hắn nói , chúng ta có thể tùy ý hoạt động nhưng không được kinh động đến những người đến thăm thung lũng Đào Hoa.

Nghe vậy, Phượng Cửu chỉ cười cười, từ lúc nàng chuyển vào đây đã biết lão nhân quét dọn kia là một người không tầm thường, khí tức trên người hắn vô cùng tinh khiết, chính nàng cũng không nhìn thấu được tu vi . Lâu như vậy không có chuyện gì xảy ra , nàng cũng không để ý, mặc kệ hắn ở đó quét dọn.

“Các ngươi tiếp tục ở lại đây tu luyện đi, Dương Dương sống rất tốt. Cha ta đã mời tiên sinh đến dạy nó đọc sách viết chữ, cha ta cũng đích thân dạy Dương Dương tu luyện, chờ tới khi tu vi các ngươi cao hơn, có thể tùy ý đi lại dưới ánh nắng mặt trời thì ta sẽ dẫn các ngươi tới Phượng phủ thăm nó.

Nghe xong lời này, bốn người mừng rỡ nhìn nhau, nói với Phượng Cửu: “Đa tạ chủ tử đã chăm sóc Dương Dương, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện.

Phượng Cửu gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Nào ngờ vừa ra khỏi viện đã thấy ông lão quét dọn mặc áo xám đứng đó không xa, khóe môi nàng hiện lên ý cười, nhẹ nhàng bước tới.

“Có chuyện gì sao?”

Nàng dừng bước trước mặt hắn, lên tiếng hỏi. Trong lòng Phượng Cửu cũng cảm thấy vô cùng tò mò, hắn là ai, sao lại cam tâm tình nguyện ở chỗ này làm một ông lão quét dọn?

Ông lão liếc nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt: “Tiểu thư vừa mới trở về có lẽ không biết, mọi người bên ngoài đang đồn đại Phượng lão thái gia đã mất tích rồi…”

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Cửu thay đổi: “Chuyện xảy ra từ bao giờ?”