Vừa vào cửa, liền truyền đến một giọng nói vô cùng lớn, Phong Vân Ngạo theo tiếng nói nhìn lại, chỉ nhìn thấy một nam tử cao lớn, trên mặt mang nụ cười, đứng ở trước mặt. “Khách quan, muốn vào chỗ ngồi chưa?”
"Ừ, phiền toái dẫn đường đi!
" Phong Vân Ngạo lạnh lùng ứng tiếng, quét mắt một vòng mọi người đang ngồi. Loại người nào cũng có, không chỉ có người Sở Vân quốc, người đến từ quốc gia khác cũng có. Cũng khó trách, ngày mai sẽ là đại thọ của hoàng thái hậu mà.
"Tỷ tỷ, bọn họ đều nhìn chúng ta!
" Vân Hạo làm ổ trong ngực Phong Vân Ngạo, đầu tựa trên bả vai nàng, nhỏ giọng nói.
Phong Vân Ngạo không nói gì, chậm rãi đi theo tên tiểu nhị thô to lên lầu. Nàng cũng nghe thấy chuyện mọi người đang nghị luận, mới vừa trong phút chốc yên tĩnh, sau lại khôi phục náo nhiệt, tiếp tục đề tài chưa nói xong.
"Ta nói ngươi nghe, vừa rồi ta mới nghe thấy một chuyện!
"
"Chuyện gì? CMN trong hồ lô nhà ngươi chứa cái gì nha!
"
"Nói nghe một chút, chuyện gì vậy? Lại làm ra vẻ thần bí thế kia!
"
"Chuyện của tên Ngốc Vương đó. Hắn cưới phế vật của Phong phủ, hơn nữa còn là một chiếc giày rách!
"
"Giày rách? Bị người ta thượng rồi?"
"Đúng vậy, các ngươi không biết tên Ngốc Vương kia còn phải giúp nàng ta chăm sóc đứa nhỏ nữa. Đứa bé kia cũng 3-4 rồi!
"
"Khụ khụ. . . . . .
" Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, cúi đầu nhìn đôi mắt vô tội của Vân Hạo. Cặp mắt to ngập nước đang chăm chăm trông đợi thức ăn sắp được bưng lên, khóe miệng chảy nước miếng, đây là đứa nhỏ của nàng sao? Vân Hạo đại khoái khoảng 3-4 tuổi như bọn người khi đoán, mà nàng chỉ mới 11 tuổi nha! Nàng có thể sinh con lúc 7-8 tuổi? Mẹ kiếp, trỗ mã cũng còn chưa trỗ mã đâu, ở đâu ra trứng mà đi tìm nòng nọc nhỏ chứ? Thật là bực bội, bất đắc dĩ, buồn cười. Lúc này, Phong Vân Ngạo đúng là muốn mắng người tung ra tin đồn này một tiếng: Ngu ngốc!
"Hạo Hạo, ăn từ từ, không ai giành mới đệ!
" Khoé miệng Phong Vân Ngạo giương lên nụ cười lạnh. Đặt Vân Hạo vào chỗ ngồi nhỏ bên cạnh, một bên thưởng thức trà xanh, nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn thấy hai người vừa vào cửa, hiển nhiên là một đôi chủ tớ. Sắc mặt thanh y nam tử hơi tái nhợt, mày kiếm thẳng đập vào đuôi lông mày, khuôn mặt anh khí mang theo chút yếu ớt, dung mạo tuấn tú không có một tia khí âm nhu. Người hầu bên cạnh một thân hắc y, khí lạnh bức người, làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt. Chẳng qua Phong Vân Ngạo nghe ra chính xác là giọng nữ.
"Không có chỗ ngồi?" Nữ tử hắc y nhướng mày, nhìn về phía thanh y nam tử: “Chủ tử, không còn chỗ ngồi, có muốn rời khỏi hay không?”
Chung quanh yên tĩnh, đồng thời nhìn hướng người tới. Hơi thở lạnh như băng làm cho nữ tử hắc y cau mày. Trên người thanh y nam tử mang hơi thở không tầm thường, cũng làm cho mọi người trong tửu lâu cau mày.
Thanh y nam tử không nói gì, ngước mắt quét mắt một vòng, trên mặt mang theo nét cười nhẹ, nói với tên tiểu nhị thô to: “Bản công tử không muốn rời đi.
” Sau đó quay đầu nhìn về phía nữ tử hắc y: “Hắc Y, chúng ta lên lầu.
”
Người tới chính là Nhị hoàng tử Yến quốc, Thượng Quan Tử Lâm, cùng người hầu Hắc Y.
Phong Vân Ngạo nhìn trên bàn mình chỉ có hai người, cùng Vân Hạo chỉ được xem như một nửa người, đang vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt lóe, nâng chun trà lên, nhìn lá trà đang trôi nổi, lại nhìn rau cỏ co quắp trên bàn. Một dĩa khác chỉ còn lại chút lòng heo, hai bàn tay bé nhỏ của Vân Hạo đang cầm lấy lòng heo, miệng đầy dầu mở nhai nhai, hai mắt không nhìn thấy chuyện ngoài cửa sổ.
"Tiểu thư, xin thứ cho Tử Lâm mạo muội, bên trong tửu lâu đã không còn bàn trống, có thể cho Tử Lâm ngồi cùng bàn dùng cơm được hay không?” Thượng Quan Tử Lâm nở nụ cười ôn nhu, trực tiếp ngồi xuống, nhìn Phong Vân Ngạo, hỏi.
"Ngươi không phải là đã ngồi xuống rồi hay sao? Nếu ta nói không, ngươi sẽ rời đi sao?” Phong Vân Ngạo đặt chun trà xuống, nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Lớn mật, ngươi dám ăn nói với chủ tử ta như thế. Ngươi!
”
"Hắc Y, càng rỡ!
" Thượng Quan Tử Lâm nhướng mày quét mắt nhìn Hắc Y một cái, làm cho Hắc Y ngậm miệng, chỉ có thể bực tức trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo xem thường, trực tiếp không để mắt tới bọn họ.
"Ta nghĩ mỹ nữ sẽ không đuổi ta đi.
” Khóe miệng Thượng Quan Tử Lâm giương lên, ánh mắt hơi híp lại, giọng nói ôn nhu mang theo tia tự tin không biết từ đâu. Tự cho là anh tuấn “phạch” một cái mở cây quạt ra, cười phong lưu.
Phong Vân Ngạo lao khóe miệng cho Vân Hạo một cái, nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng. “Ngươi rất nóng?” Sau đó nàng quay đầu nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ một chút, gật đầu một cái. “Ừ, cũng hơi nóng. Tháng 6 mặc ít như vậy, cũng khó trách.
”
Thượng Quan Tử Lâm nhìn lại y phục bản thân một chút, mặc ít? Trong một tầng, ngoài một tầng, chính giữa còn có hai tầng, “khụ khụ”…... Hắn không phải là có chút nhiễm phong hàn hay sao? Chỉ là mặc nhiều một chút xíu mà thôi, nữ tử trước mắt này vậy mà lại châm chọc hắn!
"Thôi, bản công tử không chấp nhặt tiểu nhân, không so đo với ngươi, bữa cơm này bản công tử mời.
” Thượng Quan Tử Lâm hào phóng nói với Phong Vân Ngạo.
"Hạo Hạo, đệ còn muốn ăn cái gì? Nói tỷ tỷ nghe, có người mời khách, không nên khách sáo.
” Dù sao nàng cũng không có bạc, đám thuộc hạ keo kiệt của nàng sớm đã quét sạch bạc của nàng. Nàng còn đang rầu như thế nào mang theo Vân Hạo ăn bữa cơm Bá Vương đây.
Thượng Quan Tử Lâm thu hồi cây quạt đang mở ra, nhìn lại nữ tử một chút cũng không hề si mê đối với mình, hơn nữa còn đang liên tục gọi món với tên tiểu nhị thô to trước mắt. Hắn nhìn lại tên tiểu nhị một chút, cây bút trong tay đang không ngừng chuyển động, ghi chép một loạt tên các món ăn. Hơn nữa quả bóng nhỏ bị mọi người xem nhẹ bên cạnh đang hưng phấn, miệng mang theo nước miếng. Khoé miệng Thượng Quan Tử Lâm nhếch lên, lần này thực sự là bị chảy máu quá nhiều rồi!
"Ừ, ta suy nghĩ rồi, hay là thêm một con vịt quay nữa đi!
" Phong Vân Ngạo lưu loát gọi một đống món xong, uống một ngụm trà, tiếp tục suy nghĩ, sau cùng lại gọi thêm một món.
"Tiểu thư, theo tại hạ biết, bổn điếm không có vịt quay mà tiểu thư gọi, có thể đổi món khác được hay không?” Tiểu nhị thô to có chút đồng tình với Thượng Quan Tử Lâm, vẻ mặt sợ hãi thấp giọng nói với Phong Vân Ngạo.
Trên mặt mọi người cũng đã đầy vạch đen, tình nguyện đắc tội tiểu nhân cũng ngàn vạn lần không nên đắc đội nữ nhân. Tiểu nhân có thể cho ngươi chết. Nhưng nữ nhân lại làm cho ngươi sống không bằng chết!
"Thôi, lòng ta thiện lương như vậy, vậy thì liền tiết kiệm một chút bạc cho vị công tử phong lưu này đi.
” Trên mặt Phong Vân Ngạo mang theo nét vui vẻ, môi mỏng hé mở nói.
Một câu nói thiếu chút nữa khiến cho tên tiểu nhị thô to té ngã. Mẹ ơi, cô nương đây là đang tiết kiệm? Gần như đã gọi tất cả các món ăn ở Phiên Hương Lâu rồi. Cái này mà gọi là tiết kiệm? Da mặt thật là dày nha~
Nếu như hắn biết Phong Vân Ngạo vừ amới ăn no, đoán chừng ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo càng thêm đáng sợ. Mà trên trán Thượng Quan Tử Lâm đã tràn đầy vạch đen, tiết kiệm?
"Đợi chút, ngươi nói bản công tử phong lưu? Cô nương, nói cho cô biết, cái này gọi là anh tuấn, phóng khoáng.
” Khuôn mặt Thương Quan Tử Lâm tức giận sửa lại lời Phong Vân Ngạo.
"Nhanh đi đi, Hạo Hạo nhà ta đói bụng rồi, thuận tiện mang thêm một bình trà ngon, hoặc là một bình rượu Tuyết Liên của Phiên Hương lâu cũng được.
” Phong Vân Ngạo căn bản ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn Thượng Quan Tử Lâm một cái, trực tiếp nói với tiểu nhị. Nói đến rượu Tuyết Liên, ngay cả Thượng Quan Tử Lâm cũng bị chấn động. Trong mắt hắn loé lên một tia si mê, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, mang theo một loại chờ đợi.