Thời gian trôi qua, dung hợp với ký ức và cảm giác của nguyên chủ, đôi khi Ngô Uyên có cảm giác như “Trang Chu mộng hồ điệp”.
Không biết là bản thân xuyên không đến đây hay là đang trải qua một giấc mộng kỳ lạ về Liên Bang Khoa học Kỹ thuật.
“Cạch~” Cửa chính mở ra.
“Uyên nhi, về rồi à?” Một phụ nhân mang nét mặt mệt mỏi từ trong gian phòng tối bước ra, một tay bà cầm cái kẹp lửa, dường như đang nhóm lửa.
Trên mặt bà dính một chút muội than, hai bên má lộ rõ vẻ nhợt nhạt vì bệnh tật, nếp nhăn trên trán không thể che lấp vẻ đẹp thời son trẻ, lúc này đang tràn đầy ý cười.
Người này chính là mẫu thân của Ngô Uyên - Vạn Cầm.
Nhiều năm qua, một mình bà đã nuôi lớn hai huynh muội bọn họ.
“Mẫu thân, người không cần hâm nóng thức ăn cho con, con vừa từ phủ tướng quân về cùng tộc trưởng, đã ăn rồi.
” Ngô Uyên vội nói.
Nói xong.
Ngô Uyên thuận tay đặt cái kẹp lửa trong tay mẫu thân xuống, sau đó cầm lấy thùng gỗ bên cạnh chum nước, đi ra ngoài sân: “Mẫu thân, người đi rửa mặt trước đi, con đưa Tiểu Dực đi gánh nước.
”
Trong những ngôi nhà giàu có thường có giếng nước riêng.
Nhưng ở Ngô Nhai Hạng, mười mấy nhà thường dùng chung một cái giếng, đây đã là điều kiện sống khá tốt ở trong thành Ly!
Một tay Ngô Uyên bế muội muội Ngô Dực Quân.
Một tay gánh nước.
Việc này đối với người thường có chút khó khăn nhưng đối với Ngô Uyên lại rất dễ dàng, hắn nhảy một cái đã hơn hai trượng, nhanh nhẹn như báo săn, khiến muội muội cười khanh khách không ngừng, liên tục giục: “Ca ca, nhanh hơn chút nữa!
”
Trong nhà chính, nghe tiếng nước đổ ào ào vào chum, tiếng cười nói của hai huynh muội, Vạn Cầm không khỏi mỉm cười.
Cuộc sống tuy vất vả nhưng hai đứa con chính là hy vọng và niềm hạnh phúc của bà!
… Đêm khuya, muội muội đã ngủ.
Ngô Uyên đi vào phòng ngủ phía đông, trong phòng, ánh đèn dầu leo lét hắt ra thứ ánh sáng lờ mờ, mẫu thân Vạn Cầm đang ngồi dệt vải.
“Uyên nhi, ngồi đi con.
” Vạn Cầm lên tiếng.
“Vâng.
” Ngô Uyên gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, con có chuyện muốn bàn bạc với người.
”
“Con nói đi.
” Vạn Cầm cười nói, tay vẫn không ngừng lại.
“Con muốn bỏ kỳ thi võ viện năm nay.
” Ngô Uyên nói thẳng.
“Cái gì?” Sắc mặt Vạn Cầm biến đổi, động tác trên tay bà đột nhiên dừng lại, nhìn Ngô Uyên với vẻ mặt vừa sốt ruột vừa khó hiểu: “Mấy lần thi đấu nhỏ vừa rồi, thành tích của con không phải vẫn tiến bộ sao? Vào được Nam Mộng võ viện chắc chắn không thành vấn đề, tại sao lại bỏ?”
Thường ngày, bà rất yên tâm về con trai, không hỏi nhiều tình hình ở võ viện.
Nhưng làm mẹ, làm sao bà không quan tâm cho được?
Nam Mộng võ viện kém xa Vân Võ điện, một nơi là võ viện của một phủ, mỗi năm chiêu mộ mấy trăm đệ tử, một nơi là võ viện của ba phủ, mỗi năm chỉ chiêu mộ mấy chục đệ tử, cho dù là về mặt thiên phú của đệ tử hay tài nguyên của võ viện đều khác biệt một trời một vực!
Nhưng trong nhận thức của Vạn Cầm, có thể vào được Nam Mộng võ viện đã là rất tốt rồi.
Bà không hiểu vì sao con trai mình lại muốn bỏ kỳ thi võ viện.
“Mẫu thân, con dự định năm sau sẽ tham gia, khả năng vào được Vân Võ điện rất cao!
” Ngô Uyên bổ sung: “Tộc trưởng và viện trưởng đều rất ủng hộ con.
”
Ngô Uyên không tiết lộ nội tình.
Nghe vậy, Vạn Cầm sững sờ, có chút do dự.
Bà rất tin tưởng tộc trưởng Ngô Khải Minh, cũng nhớ rõ viện trưởng võ viện là một lão giả hiền từ nhưng việc này liên quan đến tiền đồ của con trai bà.
“Mẫu thân, nếu con có thể vào được Vân Võ điện thì tương lai ít nhất cũng sẽ trở thành võ giả ngũ phẩm, thậm chí còn cao hơn, đến lúc đó, phụ thân ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ rất vui mừng.
” Ngô Uyên nói thẳng: “Cho dù không được thì năm sau con vẫn có thể vào Nam Mộng võ viện, muộn một năm cũng không sao.
”
“Võ giả ngũ phẩm?” Vạn Cầm có vẻ động lòng.
Bởi vì, bà vẫn luôn ghi nhớ nguyện vọng của trướng phu, đó là trong nhà bọn họ có thể xuất hiện một võ giả ngũ phẩm.
Hơn nữa, bà rất hiểu rõ ý nghĩa của võ giả ngũ phẩm.
Toàn bộ Ngô gia ở thành Ly không có một ai là võ giả ngũ phẩm, chỉ cần có một người thì địa vị và quyền thế của cả gia tộc sẽ được nâng cao rất nhiều, không chỉ riêng gì nhà bọn họ.