"Thuộc hạ phái người theo dõi, nhưng không ngờ đối phương sớm đã phát hiện, vừa ra khỏi Quần Tinh Lâu đã nhanh chóng bỏ đi.
" Nam tử mặc hắc y cúi đầu, nói: "Tên kia không đơn giản, thuộc hạ đã nhìn lầm, vốn tưởng hắn chỉ là một tên võ giả tầm thường.
"
"Hừ, có thể khiến người của ngươi mất dấu, quả nhiên không tầm thường.
" Nữ tử trung niên thản nhiên nói: "Theo lý, Quần Tinh Lâu chúng ta chỉ bán đồ, không cần quan tâm đến lai lịch của khách.
"
"Mấy trăm lượng bạc cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại mua nhiều phế đan như vậy, quả thật có chút kỳ lạ.
"
"Có lẽ là do đám sơn tặc muốn bành trướng thế lực? Hoặc là bang phái nào đó muốn chiêu mộ đệ tử?" Nam tử mặc hắc y suy đoán.
"Thôi.
"
Nữ tử trung niên phất tay: "Chuyện này cứ vậy đi, nhưng nếu tên kia còn đến mua phế đan, lập tức báo cho ta.
"
"Vâng, Lâu chủ.
" Nam tử cung kính đáp.
…
Sau khi đã cắt đuôi được đám người kia.
Ngô Uyên nhanh chóng tìm một con hẻm vắng vẻ để thay y phục, bộ cẩm y hắn vừa mua chưa được bao lâu đã bị vứt bỏ.
"Bụp bụp.
" Xương cốt vang lên, Ngô Uyên khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"Không ngờ, đường đường là Quần Tinh Lâu mà lại không có đủ một ngàn viên Thối Thể Đan hạ phẩm.
" Ngô Uyên nhíu mày.
Đây là điều hắn tính toán sai lầm duy nhất.
"Ban ngày phải ở lại Võ viện, không thích hợp sử dụng Thối Thể Đan, đợi đến tối vậy.
" Ngô Uyên quyết định.
Sau đó, hắn đeo bọc đồ, đi từ cửa hông vào Võ viện.
"Sư huynh!
"
"Là Ngô sư huynh!
" Dọc đường đi, Ngô Uyên nghe thấy rất nhiều người gọi mình, hắn là nhân vật nổi tiếng trong Võ viện, được mọi người chú ý cũng là chuyện bình thường.
Đi qua một con đường nhỏ, Ngô Uyên đến "Tu luyện lâu" ở sâu bên trong Võ viện.
Phòng tu luyện của Võ viện chia làm hai loại, một loại là phòng tu luyện lớn dành cho nhiều người, một loại là phòng tu luyện nhỏ dành cho một người.
Nửa tháng sẽ có một kỳ thi đấu nhỏ, ba mươi người đứng đầu mới được sử dụng phòng tu luyện loại nhỏ, phòng tu luyện này nằm trong Tu Luyện lâu.
Nơi này rất yên tĩnh.
Hai bóng người đi ra từ trong.
"Uyên ca.
" Một thanh niên cao lớn vui mừng hô lên, đó chính là Vũ Thắng.
Hắn nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã về, "Hoàn sư" tìm ngươi nãy giờ, hiện tại người vẫn đang đợi ở phòng tu luyện của ngươi.
"
"Hoàn sư?" Ngô Uyên ngẩn người, sau đó gật đầu: "Ừ, Vũ Thắng, Lạc Hà, ta đi gặp Hoàn sư trước, lát nữa chúng ta nói chuyện.
"
"Ừ, huynh mau đi đi.
" Thanh niên cao gầy bên cạnh cười nói.
Vũ Thắng là bạn từ thuở nhỏ, cũng là huynh đệ tốt của hắn.
Lạc Hà cũng là bằng hữu của hắn.
Ngô Uyên nhanh chóng đi đến phòng tu luyện của mình, đẩy cửa bước vào, một nữ tử mặc y phục màu tím xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng ta có mái tóc đen nhánh, mềm mại, tựa người bên cửa sổ, lộ ra năm ngón tay thon dài, y phục rộng rãi không che giấu được thân hình thướt tha, khuôn mặt khoảng hai mươi tuổi, mang một vẻ đẹp thanh lãnh, thoát tục.
"Hoàn sư.
" Ngô Uyên khẽ cúi đầu.
Hoàn Tân Yên là "lão sư" trẻ tuổi nhất của Quận Tông Võ Viện, tuy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ, đã là cao thủ Nhập Lưu.
Nghe đồn, nàng là đệ tử nòng cốt của Hoành Vân Tông, không biết vì sao lại bị phái đến cái Ly Thành nhỏ bé này.
Nhưng mà.
Đối với Ngô Uyên, nàng ta chỉ là "lão sư" của hắn.
Nói chính xác hơn, là "lão sư" của nguyên chủ.
Quận Tông Võ Viện có quy định, khi tu vi đạt đến "Võ Giả bát phẩm" có thể lựa chọn một vị lão sư làm "Thân thụ lão sư", lão sư này sẽ tận tâm chỉ dạy cho hắn.
"Ngô Uyên, ta nghe Viện trưởng nói, ngươi muốn từ bỏ đại bỉ năm nay?" Giọng Hoàn Tân Yên trong trẻo, lạnh lùng.
"Vâng.
" Ngô Uyên gật đầu.
Hắn không ngờ, chỉ mới qua một đêm, Viện trưởng đã nói chuyện này cho Hoàn Tân Yên biết.
"Ta không đồng ý!
" Hoàn Tân Yên nhíu mày.
"Hoàn sư, ta…" Ngô Uyên định giải thích.
"Không cần phải viện cớ.
" Hoàn Tân Yên lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi muốn giữ sức cho "Tứ viện đại bỉ" sang năm? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?"
Ngô Uyên im lặng.
Vị Hoàn sư này, tính cách thật sự rất thẳng thắn.
Thực ra, trong một tháng qua, Ngô Uyên không tiếp xúc nhiều với nàng ta, nhưng dựa vào ký ức của nguyên chủ, đối phương đối xử với hắn rất tốt.
Đặc biệt là lúc mới xuyên không, trong mấy tháng hôn mê, Hoàn Tân Yên đã hai lần ghé thăm, còn cố tình để lại dược vật.