Điều này chứng tỏ, lực lượng của Ngô Uyên chỉ sợ cũng phải trên vạn cân!
"Ha ha, tốt! Ngươi quả nhiên không nói dối.
"
Ngô Long không chút tức giận, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tia vui mừng: "Tiểu tử Ngô Uyên, là Long thúc ta đã trách lầm ngươi rồi, ngươi có tư cách lên tiếng ở đây.
"
"Ba tháng trước vẫn chỉ là Võ sĩ thất phẩm, bây giờ đã có được lực lượng vạn cân?" Ngô Đông Diệu cũng nhìn Ngô Uyên như nhìn quái vật.
"Võ sư mười bốn tuổi!
!
"
Lão giả râu tóc bạc trắng đứng dậy, thân thể run lên, vô cùng kích động: "Ly thành ta, lần trước xuất hiện thiên tài võ đạo như vậy đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi.
"
"Đây là phúc của Ngô thị ta!
"
"Là ta cuồng vọng, mong chư vị thúc bá thứ lỗi.
" Sắc mặt Ngô Uyên tựa hồ khôi phục lại bình tĩnh, trầm giọng nói.
"Cuồng vọng?"
"Ha ha.
" Ngô Long cười lớn: "Tiểu tử Ngô Uyên, nếu ta mà có thiên phú như ngươi, ta còn cuồng hơn ngươi gấp mười lần!
"
Thực lực bộc phát của Ngô Uyên khiến cho tâm tình vốn đang đè nén của mấy vị cao tầng Ngô thị khó có được chút nhẹ nhõm.
Nếu nói ba tháng trước, Ngô Uyên đoạt được vị trí thứ tư của Võ viện đại bỉ, có hy vọng cực lớn sau sáu bảy năm nữa sẽ trở thành ‘nhập lưu cao thủ’.
Vậy ngày hôm nay?
Chỉ ngắn ngủi ba tháng, đã từ Võ sĩ thất phẩm đạt đến cảnh giới Võ sư lục phẩm, tốc độ tiến bộ kinh người cỡ nào?
Chưa nói đến tương lai, chỉ cần là hiện tại, Ngô Uyên đã là một trong số ít những võ giả hàng đầu của Ngô thị!
Toàn bộ Ly thành, tộc nhân gần nghìn người, nhưng Võ sư lục phẩm chỉ có chín người, ngay cả số lượng trên hai bàn tay cũng không đủ.
Có thể thấy Võ sư hiếm có đến mức nào.
Quân đội tinh nhuệ nhất mà Hoành Vân Tông đóng quân ở Nam Mộng phủ - ‘Nam Mộng Quân’, điều kiện chiêu mộ cũng chỉ là ‘Võ sư’.
"Ngô Uyên, quả thật là thiên tài hiếm có của Ngô thị ta, nếu tộc trưởng biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
" Thanh niên áo đen thở dài: "Chỉ tiếc là...
.
"
"Nếu như cho Ngô Uyên thêm ba năm năm nữa, để nó hoàn toàn trưởng thành, ngày hôm nay chúng ta đâu đến nỗi phải phiền lòng thế này?"
Mấy người trong nghị sự sảnh đều im lặng, niềm vui mừng vừa rồi đã tan đi hơn phân nửa.
Đúng vậy!
Nước xa không thể cứu được lửa gần, thiên phú của Ngô Uyên dù có kinh người đến đâu, nhưng trước mắt vẫn chỉ là Võ sư lục phẩm.
Chỉ có đạt đến ngũ phẩm trở lên, mới có thể xưng là ‘cao thủ’ chân chính.
"Long thúc, Lục gia gia, Đông Diệu thúc.
.
.
" Ngô Uyên lật tay, lấy ra một xấp ngân phiếu và ít vụn bạc đặt lên bàn: "Ta có thể tu luyện nhanh như vậy cũng là nhờ mua sắm một số vật phẩm tu luyện, tiêu tốn không ít, đây là số còn lại trên người ta, đều ở đây.
"
Tổng cộng là hơn tám trăm lượng bạc.
Trên thực tế, Ngô Uyên trước sau có được ba ngàn lượng bạc, cộng thêm một trăm lượng bạc được thưởng từ Võ viện đại bỉ.
Trừ đi một phần chi tiêu trong nhà và số bạc lớn dùng để mua Thối Thể Đan, tổng cộng còn lại hơn một ngàn bảy trăm lượng.
Chỉ là.
.
.
‘Một ngàn lượng’ ban đầu, Ngô Uyên không muốn để lộ, hơn nữa, số bạc còn lại hắn còn có công dụng khác.
"Ngô Uyên, việc tu luyện của ngươi là chuyện lớn, số tiền này ngươi cứ giữ lấy.
" ‘Lục gia gia’, người phụ trách sổ sách lên tiếng.
Lão là Lục phòng đại gia, lại có công danh tú tài, địa vị rất cao, ngay cả tộc trưởng Ngô Khải Minh cũng vô cùng kính trọng lão.
Một tộc cũng giống như một tiểu quốc, quyền tài chính là vô cùng quan trọng.
"Trang tử ở phía nam thành đã bị hủy, tộc nhân đều bỏ mạng, hiện giờ việc quan trọng nhất là cứu tộc trưởng trở về.
" Ngô Uyên lắc đầu: "Lục gia gia, người cứ nhận số ngân phiếu này đi, còn về việc tu luyện của ta, ta tự có cách.
"
Nói xong.
Ngô Uyên không đợi đối phương từ chối, hắn tiếp tục nói: "Chư vị thúc bá, tuy rằng Đông Diệu thúc đã kể sơ qua cho ta về chuyện đã xảy ra, nhưng rốt cuộc là vì sao Liệt Hổ Bang lại muốn làm như vậy?"
"Ngô thị chúng ta kinh doanh buôn bán vải vóc, căn bản không có mâu thuẫn gì với Liệt Hổ Bang kia.
" Ngô Uyên nói khẽ.
Biết rõ nguyên nhân, mới có thể tìm ra cách giải quyết.
"Ngô Uyên, lẽ ra ngươi không cần phải biết chuyện này, nhưng với thực lực hiện tại của ngươi, lại có tư cách gánh vác trách nhiệm với gia tộc, ta sẽ nói cho ngươi biết.
" Ngô Đông Diệu nhỏ giọng nói.