"Tứ phủ", chính là chỉ bốn phủ mà Hoành Vân Tông quản lý.
Giành được hạng nhất, có nghĩa là trở thành đệ tử xuất sắc nhất được Vân Võ Điện chiêu mộ trong năm đó, tự nhiên sẽ được coi trọng, hơn nữa lại đúng dịp kỷ niệm ba trăm năm ngày thành lập tông môn.
Lời nói của Trương viện trưởng, nghe rất đường hoàng.
Nhưng Ngô Khải Minh và Ngô Uyên làm sao không hiểu được dụng ý thực sự?
Luật lệ của Hoành Vân Tông: Trên mười sáu tuổi không được gia nhập Vân Võ Điện.
Mà Từ Viễn Hàn, năm nay đã mười lăm tuổi.
Nếu thật sự chỉ là muốn tốt cho Ngô Uyên, hà tất phải mời hai người đến Từ phủ tham gia yến tiệc? Trấn thủ tướng quân cần gì phải ra mặt? Cần biết rằng, theo luật, tướng quân phủ không thể nhúng tay vào sự vụ võ viện.
Tất cả những điều này, chẳng qua là mượn uy thế của bữa tiệc, khiến Ngô Khải Minh và Ngô Uyên sinh lòng kính sợ, không dám tùy tiện từ chối.
"Trương viện trưởng.
"
Ngô Khải Minh cắn răng cúi đầu nói: "Không phải là Ngô Uyên không muốn vì võ viện tranh giành vinh quang, nhưng gia cảnh của hắn nghèo khó, Ngô thị ta cũng chỉ là một tiểu tộc, khó có thể toàn lực cung cấp nuôi dưỡng, nếu không có tài nguyên bên ngoài, cho dù có tu luyện một năm ở võ viện, e cũng khó tranh được vị trí đệ nhất Tứ phủ, chi bằng năm nay hãy để Ngô Uyên vào Vân Võ điện, tương lai khi trưởng thành, cũng là lúc Ngô Uyên rời khỏi Ly thành một cách vinh quang.
"
Ngô Uyên hơi kinh ngạc nhìn về phía Ngô Khải Minh, tộc trưởng lại có dũng khí từ chối sao?
"Ngươi không tin ta?" Ánh mắt Trương Đạt nheo lại, khí tức khẽ biến đổi.
Trên trán Ngô Khải Minh mơ hồ rịn ra mồ hôi, chỉ cảm thấy như có một con mãnh hổ đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Không phải là không tin, chỉ là tu hành võ đạo không tiến ắt sẽ lui, muộn một năm vào Vân Võ điện sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Ngô Uyên.
" Ngô Khải Minh kiên quyết nói.
Hắn biết cự tuyệt sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng trong lòng hắn, tiền đồ của Ngô Uyên còn quan trọng hơn!
"Ngô tộc trưởng quả là lo nghĩ sâu xa cho Ngô Uyên, Từ mỗ bội phục.
" Từ tướng quân lên tiếng, giọng nói ôn hòa: "Tuy nhiên, Ngô Uyên vì Ly thành mà tranh giành vinh quang, trên dưới Ly thành sẽ không bỏ qua công lao của Ngô Uyên, sẽ ban tặng cho Ngô Uyên năm ngàn lượng bạc trắng, để Ngô Uyên dùng số bạc này tu luyện trong một năm.
"
Nói xong, ánh mắt Từ tướng quân quét sang một bên.
"Két két ~" Cửa hông mở ra, một tên gia đinh cung kính bưng lên một chồng ngân phiếu lớn, mỗi tấm ngân phiếu đều có mệnh giá "một trăm lượng", ở góc ngân phiếu có đóng dấu hai chữ "Quần Tinh" để tránh làm giả.
Năm ngàn lượng? Ngô Khải Minh nín thở!
Ánh mắt Ngô Uyên cũng khẽ động.
Cả nhà họ Ngô ở Ly thành gộp lại, muốn gom góp được số tiền lớn như vậy, chỉ e là phải bán hết cả nhà cửa đi.
Đây là một khoản tiền quá lớn!
"Ngô Uyên, ngươi có đồng ý không?" Từ tướng quân nhìn thẳng vào Ngô Uyên.
"Ngô tộc trưởng.
" Ánh mắt Từ tướng quân lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: "Hiện tại ta đang hỏi Ngô Uyên!
"
Một luồng khí thế vô hình tỏa ra, giống như một con mãnh hổ mở mắt, khiến đồng tử của Ngô Khải Minh co lại, lông tơ dựng đứng!
Mặc dù hắn cũng tu luyện võ đạo, nhưng cũng chỉ là Võ sư lục phẩm.
"Ngô Uyên, ngươi không cần phải căng thẳng.
" Viện trưởng Trương Đạt ở bên cạnh vẫn cười ha hả, bầu không khí đang lạnh lẽo bỗng chốc hòa hoãn lại: "Ngươi cứ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng với tư cách là viện trưởng, ta vẫn hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo một chút.
"
Lời nói có vẻ như khuyên nhủ nhưng thực chất là đang uy hiếp.
Giờ phút này, ánh mắt Ngô Uyên dường như đã bị chồng ngân phiếu mà tên gia đinh kia bưng lên thu hút, hai mắt có chút đỏ lên.
Nhìn thấy cảnh này.
Ngô Khải Minh âm thầm thở dài, còn khóe miệng của Từ tướng quân và viện trưởng Trương Đạt lại lộ ra nụ cười khó nhận thấy.
Dù có là người trầm ổn đến đâu cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, năm ngàn lượng bạc, đủ để mua một căn nhà lớn ở Ly thành!
"Ngô Uyên, nếu ngươi từ bỏ, năm ngàn lượng bạc này ngươi có thể mang đi ngay bây giờ.
"
Từ tướng quân tiếp tục dụ dỗ: "Sang năm, ngươi vẫn có thể đường đường chính chính bước vào Vân Võ điện, truy cầu võ đạo đỉnh phong! Đến lúc đó, việc phong hầu bái tướng không phải là chuyện viển vông.
"