Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1167: Ăn người. (1)

Phát hiện này khiến hắn cơ hồ sợ muốn hít thở không thông, một màn trước mắt này quá mức khủng bố, quá mức quỷ dị

Đế Già biến thành ma đầu sau khi nuốt hai người thoáng cái đã khôi phục lại bộ dáng tuấn mỹ, liếm lấy môi dưới, tà tà cười nói:

Ma phó ngoại trừ có thể làm chút việc đơn giản ra, vốn chính là dùng để ăn nha.

Ngươi. . .

Khương Hội Thư đột nhiên một hồi đáy lòng phát lạnh, người này ăn người tùy ý như vậy, còn giống như là ăn cơm uống nước nữa. . . , khiến toàn thân hắn đều nổi da gà, run rẩy một hồi.

Đế Già sờ lên cái bụng, cười nói:

Tiêu hóa, bổ sung không ít năng lượng, nhưng vẫn quá ít a!

Hắn tựa hồ hết sức bất mãn, ánh mắt rơi vào trên người Khương Hội Thư, lộ ra vẻ tham lam.

Tà Ma, cút cho ta.

Khương Hội Thư hoảng hốt, thật sự đã bị sự quỷ dị của đối phương dọa sợ, Vô Cực phiến trong tay đột nhiên nổi lên kình phong cường đại, toàn bộ không gian dưới mộ quạt của hắn liền trở nên cực kỳ vặn vẹo, sụp xuống chính giữa.

Còn bản thân hắn thì sau một chiêu liền hóa thành một đạo độn quang đào tẩu, vô luận người trước mắt này thực lực thế nào, hắn đều cảm thấy run rẩy, không muốn khai chiến.

Đế Già bị kình phong kia quét qua, thân thể trở nên một hồi hoảng hốt, đợi đến lúc kình phong qua đi mới dần dần ổn định lại, sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm:

Vẫn là do lực lượng quá yếu, một kích của Võ Đế tứ tinh ta cũng có chút không ngăn nổi. Đầu Ma phó này trước hết cứ nuôi đó đã, chờ ta tìm được cỗ thân thể thứ ba, đề cao thực lực lại ăn sau.

Đế Già nhìn qua phương hướng Khương Hội Thư đào tẩu, lẩm bẩm nói:

Ở đây thần thức không cách nào tản ra, chỉ có cảm ứng yếu ớt như có như không kia tựa hồ cũng chính là phương hướng này. Người này là người thành Hồng Nguyệt, có lẽ thật sự biết rõ chỗ ma khí chi nguyên cũng không chừng, may là ta có lưu lại ấn ký trên người hắn, đi theo xem một chút đi.

Hắn lập tức hóa thành một đạo ma quang, đuổi theo hướng ấn ký cảm ứng được.

Khương Hội Thư sau khi chạy đi một lúc, mới dần dần dừng laik. trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ, có chút thẫn thờ. Hắn đột nhiên có chút tức giận, nói:

Người Huyết Thần Cung thật là phế vật. Mai Cốt chi địa lúc nào xuất hiện tên biến thái như vậy, vậy mà không có người cho ta biết, đợi sau chuyện này nhất định pải hảo hảo quát tháo tên Huyết Thần Tử kia một phen mới được.

Sau khi hắn dừng bước lại liền bắt đầu ngưng mắt nhìn bốn phía, mày nhăn lại.

Mai Cốt chi địa thật sự quá lớn, nơi trước mắt này thập phần lạ lẫm, hiển nhiên hắn chưa tới bao giờ. Hắn đi một hồi, đột nhiên toàn thân chấn động, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chấn động, trong lòng một ngọn núi, vậy mà mở ra một lối đi, cầu thang đâm thẳng vào trong núi.

Cái này…

Khương Hội Thư hoảng hốt, hắn phụ trách công tác ở Mai Cốt chi địa nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ biết có nơi như thế này. Nhưng hắn cũng không phải hạng người lỗ mãng, bắt đầu quan sát bốn phía, rất nhanh liền đưa ra được kết luận, núi này chỉ vừa mới bị chém ra không bao lâu.

Chẳng lẽ đây chính là chỗ phong ấn mở ra sao?

Khương Hội Thư lập tức nghĩ tới loại khả năng này, trong lúc vui mừng vội bay xuống, trong giây lát đồng tử đột nhiên co lại, ở bên ngoài đại điện có hai người đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đó, tựa hồ đang thủ hộ thứ gì đó.

Người phương nào?

Hai người kia đúng là Úy Trì Kim và Hỏa Âm, sau khi bị Thi Biệt đao bức lui liền thủ hộ ở trước cửa điện chờ Lý Vân Tiêu xuất hiện, ai ngờ một thoáng đã nửa tháng nhưng vẫn không thấy người ra, hai người cũng dần dần mất đi tính nhẫn nại.

Đột nhiên nghe được có người gào to, Úy Trì Kim và Hỏa Âm đều nổi lên lòng cảnh giác, dừng ở trên người Khương Hội Thư, hào khí thoáng cái trở nên hơi chút khẩn trương.

Úy Trì Kim lạnh lùng nói:

Ngươi lại là người phương nào?

Khương Hội Thư nhướng mày, ngạo nghễ nói:

Thành Hồng Nguyệt, Khương Hội Thư.

Người thành Hồng Nguyệt sao?

Hai người đều cả kinh, Úy Trì Kim biến sắc, khẽ nói:

Ngươi nói ngươi là người thành Hồng Nguyệt thì là thế sao? Ta còn nói ta là Thánh Vực đấy!

Sắc mặt Khương Hội Thư lộ ra một tia cười lạnh, cuối cùng cũng gặp hai người bình thường rồi, nghe được danh tự thành Hồng Nguyệt chung quy cũng khiếp sợ, trong lòng liền dâng lên cảm giác về sự ưu việt, lạnh lùng nói:

Nơi này hẳn là phong ấn chi địa, phong ấn là bị các ngươi mở ra sao?

Úy Trì Kim khẽ giật mình, không biết hắn nói phong ấn gì, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, tưởng rằng mở ra đại điện này bị người phát hiện, lập tức hừ lạnh nói:

Phải thì sao, không phải thì sao?

Khương Hội Thư híp mắt cười nói:

Không có việc gì, ta cũng không truy cứu tội các ngươi mở ra phong ấn. Chỉ là vật trấn áp phong ấn, kính xin hai vị giao ra đây đi.

Vật trấn áp phong ấn?

Úy Trì Kim sững sờ, trầm mặt nói:

Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chúng ta không đạt được gì cả, ngược lại còn tổn thất vài món bảo bối nữa.

Khương Hội Thư cười lạnh nói:

Hai vị nhìn qua bộ dáng chân thật, sao nói chuyện lại không thành thật như vậy thế? Mai Cốt chi địa này cũng không phải là chỗ cho các ngươi ngang ngạnh đâu

Hỏa Âm cũng ẩn ẩn cảm thấy hào khí có chút không đúng, nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ chọc thành Hồng Nguyệt, vội hỏi:

Nơi đây là chúng ta vô tình khai phá, về phần vật phong ấn mà ngươi nói quả thật chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là. . .

Nàng cả kinh nói:

Chẳng lẽ ngươi nói là một chuôi đao còn sống sao? Vật kia còn ở bên trong, thật sự rất lợi hại, cho nên hai chúng ta không dám đi vào. Nếu đại nhân ngươi có hứng thú thì ngược lại có thể đi vào xem sao, chuôi đao kia quả thật là một kiện chí bảo đấy.

Khương Hội Thư nhướng mày, nói:

Đao còn sống? Không biết tốt xấu, nếu không giao ra Chân Long bí bảo, thì chỉ có thể thỉnh hai vị đi cùng ta tới khu vực hạch tâm một chuyến rồi.

Sắc mặt hai người đều đại biến, bọn hắn ở Mai Cốt chi địa nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ hạch tâm chi địa là thứ gì, đó chính là cấm khu mà thành Hồng Nguyệt định ra, như thế xem ra, người trước mắt này thật sự là người thành Hồng Nguyệt rồi.

Úy Trì Kim nói:

Hai người chúng ta cái gì cũng không được, còn phải đi với ngươi một chuyến, không khỏi quá oan đi. Tại hạ còn có chuyện quan trọng nơi người, không phụng bồi nữa.

Hắn nói xong, liền hóa thành một đạo kim quang muốn bỏ chạy.

Nói đùa gì vậy, bảo hắn đi hạch tâm chi địa, vậy chẳng phải sinh tử nằm trong tay người khác rồi sao, hắn cũng không muốn nhấc lên quan hệ với người thành Hồng Nguyệt đâu.

Không giao ra bảo vật lại muốn chạy, thật sự xem lời thành Hồng Nguyệt ta là trò đùa sao.

Khương Hội Thư giận dữ, quạt xếp trong tay bỗng nhiên thông suốt, không gian lập tức bị một cổ cự lực khóa lại, sau đó hắn đột nhiên vung lên, lập tức Thiên Địa biến sắc, một cổ lực lượng vô cùng đánh tới.