Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1390: Ta muốn đánh ngươi. (2)

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng mới thoáng dễ chịu lại…, đợi lát nữa trở về liền truyền lệnh xuống, phải coi việc tìm kiếm thứ kia là đại sự hạng nhất mới được.

Nhưng nào ai biết được tâm tư Lý Vân Tiêu hiện giờ? Theo thực lực dần dần tiếp cận Võ Đế, loại dục vọng muốn khôi phục thực lực cũng càng ngày càng mạnh, tư thái của cường giả đỉnh phong cũng dần được hiển lộ, hắn truy cầu là loại khoái ý kích trường không, ngư tường thiển để kìa, những người trước mắt này đối với hắn chỉ là một đám con sâu cái kiến qua đường, tăng thêm trước đây có cừu oán với Bắc Minh Huyền Cung, cho nên thái độ dĩ nhiên không thể tốt được rồi.

Liêu Dương Băng tạm thời nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt quét qua trong đại sảnh, những thủ đoạn đã chuẩn bị tốt lúc trước để nhằm vào thương hội Tử Vân tự nhiên đã “quên” mất toàn bộ rồi, hắn bắt đầu nói:

Liêu mỗ triệu chư vị đến đây, thực là có chuyện muốn hiệp thương với mọi người. Chư vị đều xem như lão nhân ở trấn Hải Thiên, có từng nghe qua về Vương tộc Đông Hải chưa?

Sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, chẳng lẽ chuyện hôm nay lại có quan hệ đến Vương tộc Đông Hải sao?

Thần sắc Lý Vân Tiêu càng nghiêm nghị, đối với Đông Hải hắn tuyệt đối không xạ lạ gì, mọi người ở đây sợ rằng không ai hiểu rõ hơn hắn, năm đó Vương tộc Đông Hải từng bị hắn giết không ít người.

Ánh mắt Liêu Dương Băng nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói:

Vân Tiêu công tử trước đó không lâu vừa cùngđánh một trận với Vương tộc Bắc Hải, biết được thực lực của bọn hắn phi phàm. Hải tộc so với nhân loại chúng ta chiếm cứ quá nhiều ưu thế thiên phú và ưu thế tài nguyên, Vân Tiêu công tử có thể bằng chừng ấy tuổi thắng được Vương tộc Bắc Hải, thật sự rất không đơn giản.

Trong giọng hắn tràn đầy tán thưởng chân thành, hắn tiếp tục nói:

Thiên Võ Giới trải qua một thời gian dài, tài nguyên tu luyện mà trên đại lục có thể cung cấp đã càng ngày càng ít thôi, một chút linh sơn bảo địa cũng bị tranh giành đến đầu rơi máu chảy, mà trong những năm qua, biến hóa nhỏ nhất chính là trong tứ hải, trong tứ hải cũng ẩn chứa tài nguyên tu luyện kinh người, chư vị ở đây chắc hẳ đều rõ ràng chứ?

Cư An Nhiên mở miệng nói:

Đúng là như thế, Cư mỗ đã ngây người ở trấn Hải Thiên hơn năm mươi năm rồi, đối với tài nguyên ở phụ cận Đông Hải cũng cảm thấy rất khiếp sợ, ở đáy biển càng sâu hơn có trời mới biết là tình hình thế nào. Nhưng người Hải tộc cường hãn, Liêu đại nhân sẽ không phải là muốn cướp đoạt tài nguyên Đông Hải đấy chứ?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, cướp đoạt tài nguyên Đông Hải, vậy thì thật là tự mình tìm chết rồi.

Liêu Dương Băng cũng bị lời này dọa cho hoảng sợ, cười to nói:

Ha ha, Cư hội trường đừng nói giỡn, ta cũng không ngại mệnh dài đâu. Lén lút làm một chút thì còn được, đoạt, chữ này cũng quá mức dọa người rồi.

Hắn cười nói:

Bởi vì Hải tộc tài nguyên phong phú nên cũng có không ít cường giả Nhân tộc dời đến hải ngoại, mở ra tông môn hoặc tự mình tu luyện, cùng Hải tộc tranh đoạt một đường tài nguyên. Phàm là môn phái có thể sống sót không cái nào mà không phải là tồn tại cực kỳ cường hãn, Liêu mỗ cũng có một vị lão hữu như vậy, chính là một mình một người ở trên hoang đảo linh khí dồi dào, luôn dốc lòng tu luyện năm này qua năm khác, mà hảo hữu này chính là một gã hộ pháp của Bắc Minh Huyền Cung, gọi là Bắc Minh Thiên Lộc.

Tất cả mọi người đều yên lặng nghe, biết rõ chuyện kế tiếp nhất định có quan hệ đến Bắc Minh Thiên Lộc này.

Quả nhiên, Liêu Dương Băng thở dài:

Thiên Lộc huynh đi hải ngoại một chuyến đã là mấy chục năm, tin tức cũng không có, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm bị chết trên biển cả rồi. Không nghĩ tới trước đó không lâu vậy mà truyền ra một đạo tin tức.

Liêu Dương Băng tiện tay đánh ra một đạo quang mang, biến ảo ra trên không trung, dần dần hiển lộ ra một bộ thực cảnh hải đồ.

Trước đồ là một hải cảnh cực lớn, sau đó bắt đầu chậm rãi di động…, tuy rằng màn sáng nhìn qua rất chân thật, nhưng không ai biết rõ, bên trong thoáng biến hóa một chút sẽ không biết là bao nhiêu hải lý, đã là khoảng cách cực xa rồi.

Trên mặt biển nếu không có các loại tọa độ như hòn đảo gì đó thì vô luận ngươi phi hành bao lâu, đều sẽ có cảm giác như dậm chân tại chỗ, trong hải đồ mà Liêu Dương Băng bày ra bởi vì tốc độ di chuyển cực nhanh, cho nên sinh ra một loại cảm giác tiến lên.

Thỉnh thoảng sẽ có điểm đen phi tốc hiện lên trong đó, đó đều là từng tòa hải đảo chưa kịp nhìn thấy rõ đã bị trôi vút về phía sau rồi.

Tất cả mọi người trong lòng đều rung động, không biết quang cảnh đồ này được tạo ra thế nào

Rốt cục, cảnh tượng kia cũng bắt đầu chậm lại…, một hồi lâu như không nhúc nhích, kỳ thật chỉ là vì không có điểm tham chiếu cho nên nhìn mới có vẻ bất động. Một cái chấm đen rất nhỏ dần hiển hiện trước mắt mọi người, sau đó bắt đầu chậm rãi phóng lớn, thật giống như từ trên không trung quan sát xuống dưới vậy, dần dần lộ ra hình dáng một hòn đảo.

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi điểm đen kia dần biến lớn, đúng một hòn đảo kéo dài, cũng không phải là một tòa đảo hoang, liên miên không ngớt, rộng chí ít cũng hơn một ngàn hải lý.

Trên hải đảo linh khí bốn phía, lộ ra một mảnh sương trắng mịt mờ, vừa nhìn qua đã biết là linh sơn bảo địa tuyệt diệu rồi.

Bắc Minh Lai Phong sợ hãi than nói:

Không thể tưởng được Thiên Lộc thúc thúc lại có số mệnh như thế, có thể ở trong Đông Hải mênh mông tìm được diệu cảnh như thế.

Liêu Dương Băng cũng hâm mộ nói:

Tài nguyên trong tứ hải quá mức phong phú rồi, tùy tiện xuất hiện một chút cũng có lực hấp dẫn khó có thể chống cự đối với Nhân tộc chúng ta. Hòn đảo mà Thiên Lộc huynh tìm được chẳng qua chỉ là một hòn đảo nhỏ trong tỉ tỉ đảo trên Đông Hải thôi, nhưng từ tình hình bên trong mà xem, tựa hồ linh khí còn nồng đậm hơn cả thất đại tông phái.

Hắn bất giác nhìn Lý Vân Tiêu, nói:

Sợ rằng chỉ có thành Viêm Vũ mới có thể sánh được a!

Lý Vân Tiêu khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

Ah? Chẳng lẽ Liêu thành chủ đã đi qua thành Viêm Vũ rồi sao?

Liêu Dương Băng cười to nói:

Ha ha, ta đã một đống tuổi rồi, ở tại trấn Hải Thiên dưỡng già là được, nào từng đi qua chứ. Thành thành Viêm Vũ đại danh như sấm rền bên tai, ta từng nghe qua chư vị hội trưởng thương hôi nói tới rất nhiều a!

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt cười cười, nhưng trong lòng lại nổi lên cảnh giác, mình rời khỏi thành Viêm Vũ cũng đã được một năm, cũng không biết tiểu đồng bạn ra sao. Hơn nữa linh khí thành Viêm Vũ tựa hồ bị rất nhiều người theo dõi, mặc dù có Thánh Vực Thiết Lệnh ở đó, những thế lực này bên ngoài không dám làm gì, nhưng khó bảo toàn sau lưng không có mờ ám.

Vốn lấy thực lực trước mắt của hắn, muốn triệt để khống chế thành Viêm Vũ, không để cho người khác nhúng chàm nửa phần, cũng rất không thực tế.