Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,862,622
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1467: Đồng tâm hiệp lực. (1)

Lúc này món chiến giáp trên người hắn đã bị hòa tan nhanh chóng, cả người cũng bởi vì bị Cực Dương chiếu xạ cho nên thân thể bốc lên hơi nước, hình như thân thể đã bị chưng chín hơn phân nửa, da thịt càng là bị trực tiếp chưng khô, làm cho thân thể từng mảnh cháy đen, trong tròng mắt hiện lên nét kinh khủng, thần sắc cực kỳ hoảng sợ, mang theo oán độc nhìn về tiền phương.

Còn có mấy đạo thân ảnh không có mệnh tốt như vậy, trong quá trình bôn đào đã không đỡ nổi Cực Dương lực, bị Cực Dương lực cường đại trực tiếp chiếu xuyên thấu thân thể, trong nháy mắt hơi nước bốc lên tạo thành không khí quỷ dị, thi thể hóa thành than rơi trên mặt đất, bị cát bụi vùi lấp.

Tổng cộng tám người, chỉ có Trần Phong và hai gã Nhất tinh Vũ Đế khác do có phản ứng khá nhanh nên còn sống, nhưng mà vết thương chồng chất, ba người đều bị cháy không ít phần cơ thể.

Năm người còn lại đều hoàn toàn bỏ mình, năm cái thi thể ngã trên mặt đất, thế mà chỉ trong chốc lát đã bị cát vàng vùi lấp hơn phân nửa.

Mới vừa rồi còn là mấy người hoạt bát đang bừng bừng khí thế, thậm chí ở cùng nhau bên cạnh Bắc Minh Đồng Phương, được hắn che chở đi tới, hiện tại liền âm dương cách biệt, nhìn năm cái cho thi thể, ba người may mắn còn sống sót đều là vẻ mặt sợ hãi và khiếp đảm.

Võ giả tam Đại Môn Phái nhìn người tông môn mình chết thảm, bọn chúng đều lửa giận ngút trời, từng ánh mắt mang theo vẻ chất vấn và phẫn nộ đồng thời nhìn phía Bắc Minh Đồng Phương.

Trần Khai Hồng tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, cắn răng nghiến lợi nói:

Bắc Minh Đồng Phương, đạo nghĩa ở đâu?

Bắc Minh Đồng Phương nhíu chân mày lại, tựa hồ không cảm thấy chỗ nào không thích hợp, lạnh nhạt nói:

Xuất hiện việc không hiểu, tạo thành mối nguy hiểm, chẳng lẽ còn không cho ta tránh né?

Trần Khai Hồng giận dữ hét:

Lấy năng lực của ngươi, cũng có thể mang theo mọi người cùng nhau tránh thoát, nhưng tự cố đào sinh, làm hại mọi người uổng mạng, tác phong Bắc Minh Thế Gia, quả nhiên danh bất hư truyền a.

Bắc Minh Đồng Phương nặng nề hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, bản năng muốn phản bác vài lời, nhưng tất cả mọi người đều trong cơn giận dữ theo dõi hắn, biết mình đã chọc nhiều người tức giận, chỉ có thể đem tâm tình ngăn chặn, không lên tiếng nữa.

Cửu Thiên Vũ Đế đối với bất kỳ môn phái nào đều là chiến lực cao đoan, khó có thể thừa nhận tổn thất, mà ngay mới một chút vừa rồi, tam đại phái tổng cộng bỏ mình năm người, bút trướng này sợ là phải tính trên đầu Bắc Minh Thế Gia bọn hắn.

Bắc Minh Lai Phong cũng là nghĩ một trận nhức đầu, không duyên cớ lại cùng ba thế lực lớn kết xuống ân oán, đây hết thảy đều do Lý Vân Tiêu, nếu không phải hắn vạch trần Bắc Minh Đồng Phương có thể thả ra biến dị lĩnh vực, cũng sẽ không gặp phải việc này bưng tới.

Nội tâm của hắn lại tăng thêm vào phần sát khí đối với Lý Vân Tiêu:

Đột nhiên tiểu tử kia dừng lại ngay lúc đó, chẳng lẽ hắn đã sớm phát hiện ra có điều nguy hiểm ?

Đột nhiên nội tâm Bắc Minh Lai Phong chấn động, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Vân Tiêu, càng cảm thấy suy đoán trong lòng mình cực kỳ chính xác, sắc mặt hắn âm trầm đến mức chảy nước.

Bất Quang Lượng, ngươi đang làm cái gì ?

Đột nhiên La Nguyên Khải quát lên, căm tức nhìn về phía lão giả khô gầy.

Trong tay lão giả kia đang cầm một cây Phệ Hồn Phiên mở ra, lâm không bay lên, phía trên nó tản mát ra khí tức âm trầm, vài gương mặt cổ quái chìm nổi bất định.

Một tay Bất Quang Lượng bấm niệm pháp quyết, Phệ Hồn Phiên trên không trung dạo qua một vòng rồi lại lập tức trở về trong tay hắn, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

Trên mặt Thừa Hạo Miểu hiển lên nụ cười nhạt nhưng cũng mở miệng giải thích.

Người đã chết rồi không thể sống lại được, bọn họ đều là cường giả Vũ Đế, không thể lãng phí hồn phách, thế nhưng vừa rồi sư thúc ta vừa ra tay cũng không tìm thấy hồn phách của bọn họ. Thật không ngờ Cực Dương Lực lại có thể biến thái đến mức độ như vậy, có thể làm cho bọn họ hồn phi phách tán.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy rùng mình, nội tâm tất cả người tam phái lại càng sinh ra một nỗi bi thương, lửa giận đối với Bắc Minh Đồng Phương lại càng tăng thêm một tầng.

Bắc Minh Lai Phong ngượng ngùng nói:

Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận ai đúng ai sai, hẳn là phải cùng nhau đồng tâm hiệp lực đối phó với yêu thú trước mắt mới đúng.

Hừ, hay cho một cái đồng tâm hiệp lực.

Trần Khai Hồng lạnh lùng nói:

Đại nhân Bắc Minh thế gia, thứ cho Đao Kiếm Tông ta không làm được điều đó.

La Nguyên Khải cũng hừ lạnh nói:

Ba phái chúng ta cộng đồng đồng tâm hiệp lực, Bắc Minh thế gia các ngươi tự mình đồng tâm hiệp lực đi.

Người Phệ Hồn Tộc giữ im lặng, nhưng nhìn qua vẻ mặt mang theo vẻ mỉa mai cũng sự lạnh lùng như băng là có thể thấy được hơn phân nửa là họ khinh thường hợp tác cùng Bắc Minh thế gia.

Thoáng cái, Bắc Minh thế gia rơi vào tình huống khỏ xử, khuôn mặt Bắc Minh Đồng Phương âm trầm, hừ lạnh nói:

Hừ, chẳng lẽ thiếu người ba phái các ngươi, Bắc Minh thế gia chúng ta lại gặp nguy hiểm sao? Vậy tất cả đều bằng thủ đoạn của mình đi.

Những lời này lập tức tuyên cáo việc hợp tác giữa ba phái và Bắc Minh thế gia ngưng hẳn, mỗi người đi một đường, không khí thoáng cái cứng ngắc.

Khiến cho mọi người quyết liệt với Bắc Minh thế gia, ngược lại là việc vui ngoài mong đợi của Lý Vân Tiêu, nhưng hắn cũng không vui mừng đến quên nguy hiểm. Giờ phút này ánh mắt hắn tập trung vào trên người yêu thú đang tỏa ra ánh sáng như ngọc lưu ly khắp toàn thân. Sau khi trầm tư một hồi, hắn đột nhiên giật mình thầm thốt lên:

Không ngờ thứ này là Lưu Diễm.

Yêu Long trong linh hồn hắn cũng có chút xúc động, cả kinh nói:

Ngươi nói đây chính là hậu đại của chân linh Lưu Diễm Quang La diễn sinh ra ?

Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

Ừ, ta từng đọc qua một ít tư liệu điển tịch nói về chân linh thượng cổ, tựa hồ Lưu Diễm Quang La sống ở nơi hội tụ Cực Dương Lực, hình thái đặc biệt, toàn thân tản mát ra ánh sáng như ngọc lưu ly, đặc biệt là ánh sáng đó cực kỳ rõ rệt. Mặc dù hậu đại do nó sinh ra không có chân linh chi lực nhưng đã thực sự kế thừa được thân thể của tổ tiên. Chỉ có điều Lưu Diễm thật sự không phải là Đồng Tộc, chắc là nó đã bị Đồng Tộc nào đó phụ thân hơn nữa còn bị khống chế.

Yêu Long cười nói:

Bị một hậu đại chân linh chặn đường, điều này khiến cho bọn chúng bận rộn.

Lý Vân Tiêu nói:

Thế nhưng lực lượng Lưu Diễm không quá mạnh. Nếu nó có được lực lượng đầy đủ của tổ tiên chí ít cũng là tồn tại không dưới Vũ Đế Cửu Tinh, tăng thêm việc đang trong môi trường Cực Dương Lực, đây đúng là hoàn cảnh tốt nhất cho Lưu Diễm, có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất của nó cho dù là Khương Sở Nhiên cũng thông qua dễ dàng.

Yêu Long thở dài:

Có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, lực lượng của nó cũng tiêu hoa không ít.