Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1537: Vách núi. (1)

Lý Vân Tiêu cũng mượn cơ hội tiến nhập trong Giới Thần Bi tu luyện, ổn định vững chắc cảnh giới một chút. Dù sao vừa mới đột phá đến Vũ Đế, hơn nữa hiện tại tu vi và thân thể đều là kiếp trước đồng cấp biệt thời gian vô pháp sánh bằng cường.

Hai ngày sau, Trường Cốc Thành hết thảy đều an định xuống.

Suất gia nắm trong tay truyền tống bên trong khu vực, hơn mười người bị chia làm hai nhóm tiến vào trong trận, hướng phía ngoài thành hơn ba mươi vạn dặm truyền tống đi.

Bởi vì giữa hai thành cũng không có Truyền Tống Trận, cho nên bọn người Lý Vân Tiêu bọn người chỉ có thể truyền tống đến phạm vi đại khái hơn ba mươi vạn dặm, nhưng chỗ đáp xuống vẫn cách đích một đoạn.

Một đội bảy người bọn hắn do Suất Quân Uy đầu lĩnh, Lý Vân Tiêu cũng ở trong đó. Rất nhanh đoàn người đã đi đến một chỗ vắng vẻ không người, nhìn qua là một mảnh hoang cốc rộng mênh mông.

Suất Quân Uy xuất ra một cái tinh bàn ra, bắt đầu định vị.

Ở trong Thiên Võ Giới mênh mông, ngoại trừ thành trì nhân loại cư trú ra, tuyệt đại đa số chỗ đều cực kỳ vắng vẻ, rộng lớn vô biên, nếu không thể định vị phương hướng thì mặc cho thực lực ngươi cao bao nhiêu cũng rất khó bay ra khỏi vùng hoang vu kia.

Suất Quân Uy định vị một chút, chỉ vào một mảnh hạp cốc phía trước nói:

Chính là hướng này, chênh lệch với mục tiêu khoảng chừng hai vạn dặm.

Hai vạn dặm cũng là khoảng cách cực xa, nhưng đối với loại truyền tống phạm vi đại khái này mà nói cũng có thể tạm chấp nhận được.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:

Phiến hạp cốc này không chỉ không có một ngọn cỏ, hơn nữa linh khí cũng hoang vu, ở Đông Vực cũng là một nơi linh khí khô khan hiếm thấy, Vu Dật Tiên sao lại chọn chỗ này tọa hóa, chẳng lẽ tin tức là giả sao?

Suất Quân Uy sửng sốt, cũng bắt đầu trở nên trầm tư nói:

Trước khi xác định quả thật không cách nào phán định được, nhưng nơi này nhất định là chỗ một vị đại năng chi sĩ vũ hóa, điểm ấy đã được xác nhận nhiều lần rồi, chỉ là vẫn chưa có người nào có thể xâm nhập được vào trong thôi.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Chỉ mong không uổng công.

Một đoàn bảy người đều là cường giả Võ Đế, dọc theo hạp cốc kia tiến về trước, toàn bộ hình dạng mặt đât hạp cốc đều hiện ra ở bên dưới, Lý Vân Tiêu không ngừng quan sát địa thế bên dưới, lông mày bất giác cau chặt lại.

Rốt cục, khi đến một vách núi đá nhô lên, Lý Vân Tiêu trực tiếp quay người bay xuống, đáp xuống trước vách núi kia.

Từ không trung nhìn xuống, cái vách núi này giống như một tường thành vắt ngang cả vùng đất, kéo dài hơn cả ngàn dặm, cao thấp không đồng nhất.

Người Suất gia đều nhao nhao nhíu mày, đối với hành vi đột ngột tách khỏi đội ngũ này của hắn đều lộ ra vẻ bất mãn.

Lý Vân Tiêu tuy rằng thiên phú kinh người, tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng hiện giờ dù sao cũng chỉ là Võ Đế nhất tinh mà thôi, mọi người đối xử với hắn thế đã là rất khách khí rồi, không thể tưởng được hắn còn suốt ngày mặt lạnh, xa cách với mọi người, tất cả mọi người đều cả thấy tức giận, nguyên một đám dừng trên không trung hừ lạnh không thôi.

Ngược lại lòng dạ Suất Quân Uy lại tương đối rộng rãi, hơn nữa ánh mắt cũng hơn xa những người kia. Từ việc hắn nắm bắt thời cơ ra tay đánh chết Tân Cầu Thắng, cùng với hành vi hết lòng lôi kéo Lý Vân Tiêu của hắn là đã tấy được, tâm cơ và khí độ của người này thật sự không tầm thường.

Vân thiếu, làm sao vậy?

Ngay khi năm người khác còn lạnh lùng đứng trên không trung, lộ ra vẻ khinh thườn thì Suất Quân Uy đã trực tiếp bay xuống, đáp xuống bên người Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi thăm.

Lý Vân Tiêu im lặng không nói, dùng tay nhẹ vuốt qua vách đá kia, sau đó bỗng nhiên đánh ra một quyền, “Phanh” một tiếng đánh xuyên qua cả vách đá, lộ ra một cái quyền động.

Ha ha, Vân Tiêu đại nhân quả nhiên lợi hại, một quyền liền đánh thủng thạch bích một cái đông, rất giỏi, rất giỏi

Trên bầu trời một gã người Suất gia lập tức châm chọc khiêu khích, người còn lại nghe vậy cũng nhìn nhau cười cười, lộ ra vẻ kinh miệt không chút che dấu.

Sắc mặt Suất Quân Uy trầm xuống, phẫn nộ quát:

Tất cả im miệng cho ta, ai còn nói thêm một câu nữa, trực tiếp khấu trừ đi tài nguyên cung cấp trong năm năm.

Năm người trên không trung lập tức sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ không thể tin được. Bọn hắn quả thực không thể tin được tộc trưởng lại vì loại chuyện này mà khấu trừ cung ứng trong năm năm của bọn hắn.

Phải biết rằng trong bất kỳ tông môn nào, tài nguyên cung cấp cho cường giả Võ Đế tu luyện đều không hề hạn chế, nói cách khác ngươi có thể sử dụng bao nhiêu thì sẽ cho bấy nhiêu, bởi vì tầm quan trọng của Võ Đế không cần nói cũng biết.

Nếu cắt đứt cung ứng trong năm năm cũng có nghĩa sẽ khiến tên cường giả Võ Đế này trực tiếp nghỉ ngơi năm năm, năm năm cũng không cần tu luyện nữa. Nếu Võ Đế này không đi phá phách cướp bóc, không tự mình nghĩ cách thu hoạch tài nguyên vậy thì cơ bản coi như đã bị phế mất, cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới trước mắt.

Cho nên năm người trên bầu trời đều khó mà tin được Suất Quân Uy lại làm ra quyết định như thế, nhưng uy nghiêm của tộc trưởng vẫn còn đó, năm người bọn hắn cũng không dám lên tiếng nữa, nhưng oán khí và khinh thường trên mặt ngược lại càng thêm năng

Trong lòng Suất Quân Uy cũng có chút phàn nàn, không biết Lý Vân Tiêu đang làm trò gì, hơn nữa chưa bao giờ bận tâm mặt mũi của mình, nên hắn đành phải hỏi lần nữa:

Vân Tiêu đại nhân, có phát hiện được gì không?

Lý Vân Tiêu dùng tay khẽ vuốt qua vách đá nói:

Cả vách núi ngàn dặm này, cũng không phải do tự nhiên hình thành, mà là do sức người tạo nên.

Cái gì?

Thân hình Suất Quân Uy, hiển nhiên đã bị kết luận này chấn kinh. Hắn cũng dùng tay vuốt ve trên vách núi, hồ nghi nói:

Điều này sao có thể, nơi này đúng như Vân Tiêu đại nhân nói, linh khí mỏng manh có thể sánh với Nam Vực rồi, sao lại có kiến trúc nhân công được chứ?

Hơn nữa vách núi hắn cũng thử sờ qua, là nguyên một khối, không khác biệt gì với mặt đất cả.

Lý Vân Tiêu nói:

Đó là vì mặt ngoài bức tường này đã bị phong hoá quá nhiều, cho nên không khác gì với vách núi bình thường cả. Ngươi dùng tay đánh vào chính giữa ngọn núi liền có thể phát hiện bức tường này chỉ dùng nham thạch cực kỳ chắc chắn tạo thành, loại thạchtài này cũng không hiếm thấy, chính là tồn tại lục giai, gọi là Dao Quang Phi Thạch, trong toàn bộ Đông Vực cũng có không ít.

Lần nữa Bắc Đẩu Tông đại tái, phương lôi đài lớn nhất kia chính là do Dao Quang Phi Thạch đúc thành, chỉ thế thôi cũng đủ lộ rõ sự giàu có của Bắc Đẩu Tông rồi.

Suất Quân Uy cũng là người Đông Vực, tự nhiên hiểu rõ, lập tức sắc mặt đại biến, hoảng sợ thất thanh nói:

Ý của Vân Tiêu đại nhân là, vách núi cả ngàn dặm này đều là do Dao Quang Phi Thạch lục giai đúc thành sao?

Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng sự thật lại bày trước mắt, hắn cười khổ một tiếng, nói:

Đúng là ý này

Cái này, điều này sao có thể.