Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,862,622
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1750: Huyễn Bảo đại hội.

Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh lùng, dừng ở tinh thần cự thú đáp xuống kia, nhẹ giọng quát:

Đồng Thuật — Kính Lưu!

Thân ảnh tinh thần cự thú kai trực tiếp khắc sâu vào trong mắt phải Lý Vân Tiêu, càng ngày càng rõ ràng. Mà đồng thời trong thế giới sự thất đã mất đi thân ảnh, biến mất vô tung vô ảnh.

“Phanh”

Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu, trên mặt tinh thần cự thú kia lộ ra vẻ dữ tợn và khiếp sợ, thoáng cái Đồng lực vô tận đã từ bốn phương tám hướng đánh đến, trong khoảnh khắc giảo sát nó phấn thân toái cốt, hóa thành tia tia tinh thần lực tiêu tán trong không gian Nguyệt Đồng.

Giờ phút này, ấn ký màu xanh da trời trên cánh cửa dần dần trở nên rõ ràng, từ trong đó vậy mà bước ra một chân, sau đó hiển lộ ra nửa đạo thân ảnh, một người toàn thân phủ trong trường bào từa hồ vượt qua không gian đáp xuống.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ lạnh lùng, hai con ngươi ngưng tụ, trong con mắt hiển hiện một tia kim mang.

Trên cửa kia lập tức ngàn vạn kim quang hội tụ, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm vô thượng, trực tiếp lăng không chém xuống.

“Ầm ầm”

Kiếm khí duệ không thể đỡ, đánh lên trên cánh cửa kia, hai cổ lực lượng giằng co một cái chớp mắt, liền chém cả đại môn thành hai khúc.

Thân ảnh áo đen kia cũng trực tiếp bị chém vỡ nát.

Nam tử trong áo đen chậm rãi ngẩng đầu, ngay chớp mắt khi bị chém nứt cố gắng trợn to hai mắt, muốn vượt qua không gian vô tận nhìn cho rõ ràng người trước mắt.

Nhưng kim quang quá mức chói mắt, thân thể sụp đổ dưới kim kiếm. Hắn ngưng tụ chút lực lượng cuối cùng của đạo thần thức vào hai mắt, cố gắng ngưng mắt nhìn qua...

Con ngươi âm lãnh kia rốt cục đã xuyên thấu kim quang, thấy rõ bộ dạng người trước mắt. Nhưng đôi mắt hắn liền mở ra thật lớn, lộ ra thần sắc hoảng sợ khó có thể hình dung, tựa hồ không cách nào tiếp nhận được sự thật mình thấy.

“Oanh”

Cả cánh cửa vào thời khắc này đột nhiên sụp đổ, thoáng cái nổ bung, hóa thành vô số ánh huỳnh quang từng chút biến mất trong không gian linh hồn của Tân Thần.

Nam tử áo đen kia dưới khiếp sợ cực độ, trong khoảnh khắc chợt biến mất không thấy đâu nữa.

Bộ dạng Lý Vân Tiêu giờ phút này chẳng biết lúc nào đã biến thành dáng người hơi có vẻ khôi ngô, trên làn da hiện ra kim mang, một đầu tóc ngắn dựng thẳng lên, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng lóe ra lạnh lùng, hoàn toàn không phải bộ dáng bản thân hắn.

Yêu Long bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

Ha ha, ngươi cũng quá thất đức đi, cuối cùng vậy mà biến thành bộ dạng Ngạo Trường Không, Vi Thanh kia chẳng phải sẽ bị hù chết sao?

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, cả người lập tức biến trở về bộ dáng của mình, cười nhạo nói:

Đạo thần thức kia hẳn là một đạo thần niệm mà Vi Thanh lưu lại, nếu không phải ta cố ý để hắn thấy khuôn mặt ta thì bằng cái chút lực lượng ít ỏi kia có thể nào thấy được ta chứ?

Ngược lại tên lão giả ở đằng sau cánh cửa kia. . .

Lý Vân Tiêu sau khi trầm tư một lúc, nói:

Trong lòng ta cũng đã có chút suy đoán.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia lạnh lùng, liền quay người rời khỏi không gian linh hồn của Tân Thần.

Yêu Long thây sthế âm thầm lắc đầu, Lý Vân Tiêu kiếp trước chính là nhân vật mà ai cũng không thể trêu vào, ở kiếp này tựa hồ thực lực càng cường đại hơn, những người trong vô hình đắc tội hắn sợ rằng cả đám đều phải xui xẻo rồi.

Một lát sau, hồn lực Lý Vân Tiêu trực tiếp vọt ra khỏi cơ thể Tân Thần, trở về lại trong cơ thể mình.

Tân Thần thoáng cái mở hai mắt ra, tựa hồ cũng đã nhận ra biến hóa trong linh hồn mình, kinh hỉ nói:

Sao hả?

Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:

Quả thật có người làm thủ đoạn, thông qua cấm chế kia, có người có thể tùy thời quan sát nhất cửa nhất động của ngươi, thậm chí tình huống thân thể ngươi cũng có thể tùy thời bị truyền ra ngoài. Giờ phút này ta bị phá huỷ cấm chế kia, người thi thuật cũng đã biết được.

Quả nhiên đáng chết.

Tân Thần toàn thân đều tràn ngập phẫn nộ, trong mắt toát ra sát khí lăng liệt, lạnh giọng nói:

Có biết là ngươi phương nào gây ra không?

Lý Vân Tiêu nói:

Thi triển cấm chế và giám thị ngươi cũng không phải là một người, người thi thuật là một trong năm chị Chấp Chính Giả của Thánh Vực, Vi Thanh, ngươi có biết người này không?

Trên mặt Tân Thần lộ ra vẻ kinh hãi, cả kinh nói:

Thánh Vực? Người này ta không hề biết.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Hẳn là vậy, hắn chỉ làm tay chân cho người giám thị ngươi thôi, thân phận người nọ ta đã có chút suy đoán, không thể xác định.

Trong mắt Tân Thần chớp động hàn mang, hung hăng nói:

Ngươi giúp ta tra ra thân phận người nọ, ta truyền cho ngươi cách mở ra môn thứ ba.

Thần sắc trên mặt hắn càng thêm dữ tợn, hiển nhiên đã động sát cơ rất mạnh.

Vô luận là ai, qua nhiều năm như vậy nhất cử nhất động bị người giám thị thì cũng đều nổi giận muốn giết người cả.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ vui mừng, cười nói:

Điều kiện hậu đãi thế này, ta nhất định sẽ giúp ngươi tra ra thân phận người này.

Sắc mặt Tân Thần lúc này mới hơi chuyển, bờ môi khẽ nhúc nhích, nói bí pháp mở môn cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu vội vàng tập trung tinh thần lắng nghe, bộ dáng tựa hồ có chút hiểu được.

Tân Thần nói:

Ngươi trở về đi, ta muốn ở một mình. Huyễn Bảo đại hội sắp mở ra, ngươi phải cẩn thận đấy.

Ân? Cẩn thận?

Lý Vân Tiêu nhẹ ồ lên một tiếng, trong mắt mỉm cười nhìn qua Tân Thần.

Tân Thần hừ một tiếng, cười mắng:

Tiểu tử ngươi chớ có giả vờ trước mặt ta, ta cũng không tin ngươi không nhìn ra Huyễn Bảo đại hội có chỗ lạ. Nhưng việc này đối với ta mà nói cũng cực kỳ trọng yếu, cho nên không cách nào nói nhiều hơn nữa…. Chính ngươi cẩn thận là được, ngàn vạn đừng chết, ta còn trông cậy dựa vào ngươi để tìm ra người giám thị ta nữa đấy.

Lý Vân Tiêu nở nụ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, liền lăng không hóa thành một đạo lôi điện mà đi.

Tân Thần nhìn Lý Vân Tiêu rời đi, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, trong mắt tràn đầy vẻ trầm tư, quay người trở về trong nhà mình.

Lý Vân Tiêu về tới trong phường thị, tiếp tục thu hết một lần, đổi hết những thiên tài địa bảo cực kỳ quý trọng.

Sau đó liền trực tiếp về tới tiểu viện trong không gian huyền khí, bắt đầu bế quan.

Ba ngày sau, Huyễn Bảo đại hội đúng hạn mở ra.

Toàn bộ trên đảo trở nên náo nhiệt dị thường, tất cả mọi người ngự không phi hành đi tới một tòa kiến trúc lớn nhất trên đảo Hãm Không.

Kiến trúc này có hình mái vòm, là chuyên môn chuẩn bị để tổ chức Huyễn Bảo đại hội.

Phí trước kiến trúc còn có một ít cường giả Hải tộc thực lực cực cao làm hộ vệ, chia ở hai bên, một là hoan nghênh mọi người, hai là vì giữ gìn trật tự.

Đại hội tổ chức ở đảo Hãm Không mấy lần liên tiếp đều thuận lợi dị thường, không xảy ra bất luận chuyện đoạt đấu nào cả, về phần chém giết sau khi rời khỏi đảo, đảo Hãm Không muốn nhúng tay vào không được nữa.

Khi Lý Vân Tiêu đến thì đám người Liêu Dương Băng đã ở trước cửa chờ hắn, vừa thấy hắn đến liền lập tức chào hỏi, mọi người cùng nhau bước vào hội trường.