Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,862,866
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 1770: Pháp Hoa Liên Thai. (2)

Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng Quảng Nguyên, trong nội tâm cười lạnh không thôi, trừng mắt quát:

Sao hả? Lời công chúa nói ngươi có nghe thấy không?

“Phanh”

Quảng Nguyên bởi vì quá mức tức giận nên một đạo nguyên lực bị hắn đẩy vào dưới chân, trực tiếp giẫm nát mảng lớn trên đài, mặt lạnh lùng nói:

Công chúa nói như vậy, nguyên mỗ ghi nhớ trong lòng rồi.

Lý Vân Tiêu bộ dạng không kiên nhẫn, phất phất tay nói:

Tốt rồi, nhớ rõ là tốt rồi. Ngươi tiếp tục đấu giá đi.

Quảng Nguyên cắn răng không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn vào Lý Vân Tiêu lại không khác gì như đang nhìn người chết vậy.

Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, tâm tình phập phồng của một người lại dẫn động hoàn cảnh bốn phía đều xảy ra biến hóa, bọn hắn không rõ Lý Vân Tiêu sao lại tự tìm đường chết như thế, nhìn tiểu tử kia cũng không giống người ngốc mà?

Quảng Nguyên dần dập tắt lửa giận, cũng không có tâm tình nói lời khách sáo nữa, nói thẳng:

Chư vị chú ý, đây là kiện vật phẩm đấu giá thứ ba.

Hắn vươn tay ra, năm ngón tay chậm rãi mở ra, một đạo kim mang như nụ hoa tách ra trên tay.

Mọi người nhìn kỹ lại, tách ra cũng không phải là kim mang, mà một nụ hoa thật sự.

Ah, dĩ nhiên là đài sen.

Không ít người kinh hô lên, Quảng Nguyên trong tay nắm đúng là một đài sen nhỏ, tán phát ra đạo đạo kim quang, linh động mười phần.

Thứ như đài sen trong Hải tộc cũng không hiếm thấy, chính là một thứ để ngồi xuống tu luyện, ngồi ngay ngắn trong đó có thể tĩnh tâm ngưng thần, có ít đài sen còn có công hiệu tụ tập linh khí, tăng lên tốc độ tu luyện nữa.

Đài sen nhỏ trong tay Quảng Nguyên vàng chói lóng lánh, thập phần tinh xảo, từ xa cũng có thể thấy rõ được đường vân trên đó.

Một gã Hải tộc kêu lên:

Đại đảo chủ, đài sen tuy rằng trân quý, nhưng cũng chỉ thường thôi, đặt ở đấu giá khâu cuối cùng không khỏi khiến người quá mức thất vọng đi?

Không ít người lộ ra vẻ tán đồng.

Đồng tử Lý Vân Tiêu lại đột nhiên co lại, trong hai tròng mắt tuôn ra hàn mang ra, tựa hồ có chút khó mà tin được.

Thủy Tiên ở bên trong mắt tràn đầy nghi hoặc, dừng ở đài sen kia tựa hồ đang trầm tư gì đó.

Quảng Nguyên nhẹ nhàng nhẹ cười cười, dừng ở đài sen trong tay, trong mắt lộ ra vẻ trìu mến, giống như cha mẹ đang nhìn vào đứa con của mình vậy.

Hắn mỉm cười nói:

Sự thần kỳ của đài sen này ta cũng không thể hiểu rõ toàn bộ, nhưng sự kỳ lạ của hải vực bốn phía đảo Hãm Không chính là do vật này tạo thành.

Cái gì?

Lời vừa nói ra, ngoại trừ bốn vị đảo chủ ra, đám người đứng ngoài xem đều thấy sợ hãi.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía đài sen kim quang sáng lạn trong tay Quảng Nguyên, bảo vậy có thể thay đổi quy tắc Thiên Địa, tự thành kỳ cảnh trong phạm vi lớn như vậy, bọn hắn chỉ mới nghe lần đầu.

Trong mắt Nhuận Tường chớp động hàn quang, vẻ phức tạp nói không nên lời, nhưng thần sắc lại cực kỳ khẩn trương.

Quảng Nguyên lạnh nhạt cười nói:

Đài sen này có một tác dụng, đó chính là có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở thì đài sen này liền có thể cứu được ngươi.

Thực sự thần kỳ như thế?

Tất cả mọi người quá mức sợ hãi, điều mà Quảng Nguyên nói càng ngày càng không hợp thói thường, vượt quá khỏi phạm vi lý giải của mọi người rồi.

Nếu nói có thể chữa thương thì cũng rất bình thường, hoặc là nói năng lực chữa thương rất mạnh cũng có thể hiểu được. Nhưng hoạt tử nhân, nhục bạch cốt lại là cách nói khoa trương đến cực đến, cảm thấy như quá mức khuếch đại rồi.

Trong mắt Quảng Nguyên tựa hồ lộ ra một tia hồi tưởng, trong con ngươi một mảnh mông lung, thì thào nói:

Mấy chục năm trước bản thân ta bị trọng thương, vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng trời không tuyệt ta, để cho ta gặp được đài sen này, tĩnh tâm an dưỡng mấy chục năm, thương thế trong cơ thể cũngđã tốt hơn một nửa.

Một gã Hải tộc giật mình nói:

Mấy chục năm mới tốt được một nửa? Vậy có thể thấy được năm đó bị thương nặng thế nào, nhưng nếu nói thế thì công hiệu của đài sen cũng không hơn gì cái này rồi.

Quảng Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:

Thương thế của ta sở dĩ không thể phục hồi toàn bộ là vì đài sen này cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Nó hư hao cỡ nào ta không biết, nhưng những năm gần đây ta phát hiện đài sen này có thể không ngừng hấp thu ngoại lực để tự mình chữa trị lấy.

Huyền khí có thể tự mình chữa trị?

Mọi người cảm thấy choáng váng, nhìn đài sen nhỏ kia lộ ra vẻ suy tư.

Có người nhịn không được hỏi:

Chẳng lẽ vài chục năm rồi đài sen này vẫn chưa chữa trị được sao? Vậy thì làm được gì chứ, không bằng tìm Thuật Luyện Sư chữa trị còn hơn.

Không ít người đều lộ ra vẻ cổ quái, nhao nhao nhìn về phía Triệu Văn Chiến.

Vị ngũ đảo chủ này chính là Thuật Luyện Sư cửu giai ah, chẳng lẽ hắn cũng không được?

Quảng Nguyên vẫn yêu thương dừng ở đài sen, cười nói:

Sở dĩ chữa trị chậm, là vì thiếu khuyết cơ hội. Đài sen này cần hấp thu lực lượng bốn phía, mà nó thích nhất chính là huyền khí chi linh.

Trong mắt Quảng Nguyên lóe lên hàn quang, trong lòng tất cả mọi người đều đột nhiên chấn động, tựa hồ có một loại dự cảm bất hảo.

Nhưng có ít người vẫn tràn đầy nghi hoặc, nói:

Nói như vậy là phải hấp thu huyền khí chi linh sao? Các ngươi tổ chức Huyễn Bảo đại hội chính là muốn đổi lấy nhiều huyền khí để cho nó hấp thu sao?

Quảng Nguyên híp mắt cười nói:

Đúng vậy.

Hắn đánh ra một đạo quyết ấn, đài sen kia lập tức bay vào không trung, không ngừng biến lớn.

Trong khoảnh khắc, một cổ lực lượng khác thường từ trong đài sen nhộn nhạo ra, tràn ngập toàn bộ hội trường.

Chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên có mặt người sắc đại biến, đứng dậy quát lên:

Đại đảo chủ, đây là có chuyện gì?

Trong tay hắn nắm một thanh chiến đao, thân đao bởi vì sợ hãi nên đang không ngừng rung động lắc lư, linh khí phi tốc sói mòn đi, dĩ nhiên là đã bị đài sen hấp mất.

Không chỉ có hắn, mà giờ phút này trong tràng khắp nơi đều có linh khí cường đại mắt thường có thể thấy được tràn ra trên thân mọi người, nhao nhao bị hút vào đài sen.

Toàn bộ trong tràng thoáng cái trở nên hoảng loạn, tất cả mọi người đều hoảng sợ biến sắc, mặc dù không triệu hội ra huyền khí bổn mạng của mình cũng cảm nhận được lực lượng trên huyền khí đang nhanh chóng sói mòn đi.

Đại đảo chủ, ngươi vậy mà dùng vật ấy hấp thu huyền khí chi linh của chúng ta sao?

Tên cường giả Thủy Tích tộc kia nổi giận đứng lên, mặt mũi tràn đầy lửa giận. Từng đạo linh khí cường đại từ trên người hắn tràn ra, dù ngăn cản thế nào cũng không ngăn được nó tràn về phía đài sen.

Nụ cười của Quảng Nguyên trở nên có chút âm lãnh cổ quái, dữ tợn nói:

Ha ha, chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói rồi sao, đài sen này của ta cầm hấp thu huyền khí chi linh ah

Cái gì?

Tất cả mọi người đều giận tím mặt, còn có một cổ sợ hãi thật lớn lan tràn trong lòng mỗi người.