Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 2494: Địa vị thật lớn. (1)

Bên cạnh không ít thương nhân cùng quyền quý cũng phụ họa mỉa mai, hoàn toàn là xem thường.

Sắc mặt Kế Chính Đức tái nhợt, một người ngồi uống rượu giải sầu, một bụng tức giận.

Trữ Khả Vân thở dài:

– Như thế nào lăn lộn thảm như vậy? Tinh Nguyệt Trai mặc dù thành lập không lâu, nhưng xem như danh chấn thiên hạ, những tiểu thương hội này còn dám không nể tình.

Kế Chính Đức khổ sở nói:

– Coi như cũng được, nếu không có tên tuổi lớn, hôm nay cái ghế ở đây cũng không có vị trí của ta, có thể an bài tại đây, xem như thành chủ nể tình.

Trữ Khả Vân gật gật đầu, nói:

– Ủy khuất ngươi, chờ liên hệ với Hàn Quân Tử, ta thay ngươi nói một câu, bảo hắn trọng điểm đến đỡ thành Vĩnh Tương bên này.

– Thực?

Kế Chính Đức đột nhiên đại hỉ, vội vàng nói:

– Đa tạ đại nhân!

Trong lòng của hắn bành trướng không thôi, không nói chào hỏi người đứng đầu cao nhất, cho dù chào hỏi tổng phụ trách ở đông vực, thời gian này của hắn cũng khỗ tận cam lai a.

Hắn vội vàng hỏi:

– Đến bây giờ tiểu nhân còn không biết danh hào của đại nhân, có thể cáo tri không?

Trữ Khả Vân nói:

– Ngươi không cần biết rõ.

– Đúng, đúng.

Kế Chính Đức nhìn sắc mặt của nàng lạnh lùng, cũng không dám hỏi lại.

Nhưng mà nội tâm bất định không thôi, khi thì hưng phấn, khi thì kích động, ngồi ở đó uống rượu vui vẻ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Yến Tinh Hỏa ở xa xa phát giác được biểu lộ của hắn, nhướng mày, mắng câu “Bệnh tâm thần!

Giọng của hắn không che dấu chút nào, truyền vào trong tai của mọi người, Kế Chính Đức tức giận ném chén rượu, toàn thân run rẩy.

Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:

– Yên nào, bình tĩnh chút ít.

– Ân, tại hạ ngược lại không có gì, chỉ liên lụy chư vị bị khinh bỉ, nhưng mà nơi đây ngàn vạn phải nhịn xuống, ngàn vạn không thể xung đột với hắn, nếu không cuối cùng vẫn là chúng ta thiệt thòi.

Kế Chính Đức vẻ mặt tức giận, nói:

– Yến Tinh Hỏa tại thành Vĩnh Tương xem như tám mặt lung linh, tay có thể tới đây là nhờ vài phần mặt mũi của thành chủ. Hắn sở dĩ gây khó dễ cho ta, chính là vì Tinh Nguyệt Trai hiện tại là cái gai trong thịt của hắn, hơn nữa chúng ta dần dần mở rộng sinh ý uy hiếp tới chủ nghiệp của Ngân Mã thương hội, hắn vẫn muốn đuổi chúng ta đi.

Lý Vân Tiêu giơ ngón tay cái lên, khen:

– Có thể làm đối thủ sợ ngươi, ngươi đã rất thành công, tin tưởng đảo khách thành chủ, hãnh diện cũng không xa.

Kế Chính Đức sững sờ một chút, thuận miệng nói:

– Chỉ mong a.

Dứt lời, hắn lại uống rượu.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn quanh, lại ngạc nhiên.

Trên yến tiệc này hắn nhìn thấy người quen, là hội trưởng Tử Vân thương hội Cẩn Huyên.

Cẩn Huyên vào lúc này thần thái đoan trang trang nhã, đang mặc quần áo trắng, hai đầu lông mày mang theo ưu sầu.

Bên người có không ít võ giả đang vây quanh, nàng cũng chỉ cười cười lễ tiết, nhẹ nhàng mân mê cái miệng nhỏ.

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi:

– Tử Vân thương hội tại thành Vĩnh Tương rất có địa vị sao?

Kế Chính Đức nói:

– Vâng, Tử Vân thương hội bản thân thực lực cũng được, hơn nữa tại thành Vĩnh Tương là cứ điểm của Thiên Nguyên thương hội. Thiên Nguyên thương hội vốn ở thành Vĩnh Tương cũng không tệ, chẳng biết tại sao đoạn thời gian trước toàn bộ rút lui khỏi, tất cả nghiệp vụ đều giao cho Tử Vân thương hội xử lý, cho nên mới tạo thành Tử Vân thương hội tài đại khí thô.

– Thiên Nguyên thương hội rút lui?

Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Kế Chính Đức nói:

– Việc này ta cũng không rõ lắm, đại nhân nếu muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, vẫn phải hỏi Cẩn Huyên hội trưởng. Lần này hôn lễ này nàng xuất hiện, thật sự vượt quá ta đoán trước.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nàng ở thành Vĩnh Tương, thành chủ gả nữ, nàng dù thế nào cũng phải cho chút mặt mũi.

Kế Chính Đức nói:

– Cũng đúng, nhưng mà Cẩn Huyên hội trưởng ngày bình thường không dễ gặ như vậy. Trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, là nữ nhân trong suy nghĩ của ngàn vạn năm nhân, đại nhân nếu muốn quen nàng, hiện tại là cơ hội tốt, chờ tiệc tàn thì khó nói.

Lý Vân Tiêu nói:

– Hiểu.

Nhưng hắn vẫn thờ ơ, đứng sau lưng Kế Chính Đức không nói, giống như người bình thường, giống như cục đá ven đường.

– Cẩn Huyên tiểu thư, mấy ngày không gặp, sao bộ dáng trở nên một lo lắng như vậy, ta thật yêu tiếc.

Một nam tử gương mặt tuấn mỹ, mặt tươi cười, chẳng biết lúc nào xuất hiện trước mặt của Cẩn Huyên.

Nam tử ngũ quan rõ ràng, mặt như đao khắc, hai đầu lông mày tràn ngập khí phách, mặc trường bào bách thảo màu xanh, vẻ mặt tự tin cùng ung nhưng.

Nam tử ung dung đong đưa quật giáy, bộ dang chỉ điểm giang sơn, ung dung nói:

– Không biết tại hạ có tư cách chảy vuốt nếp nhăn rên chân mày Cẩn Huyên tiểu thư hay không?

Sắc mặt Cẩn Huyên lúng túng, nhìn thấy người tới, lúc này cười cười, nói:

– Thì ra là Liên Trường đại nhân.

Nam tử khẽ cười nói:

– Chuyện gì làm cho Cẩn Huyên tiểu thư xinh đẹp mặt ủ mày chau, ta thấy yêu tiếc?

Cẩn Huyên nghiêm mặt nói:

– Liên Trường đại nhân chê cười. Gần đây thương hội quá lớn, có chút khó ứng phó mà thôi.

– Ah? Chỉ là chuyện thương hội sao?

Liên Trường thu quạt giấy, cười nói:

– Ta gần đây có nghiên cứu về hoạt động của thương hội, không bằng ta hảo hảo thảo luận đi.

Hai gã thủ hạ lúc này mang ghế qua, trực tiếp buông xuống bên người Cẩn Huyên, hắn cũng không kiêng kỵ ngồi xuống.

Cẩn Huyên biến sắc, đứng dậy, chỉ vào đối diện, nói:

– Liên Trường đại nhân, ngươi ngồi bên kia.

Liên Trường khẽ cười nói:

– Một mình ta ngồi có chút không quen, chẳng biết có thể cùng đối ẩm với Cẩn Huyên tiểu thư hay không? Chúng ta cũng có thể tâm tình chuyện thương hội. Ta tin tưởng dùng năng lực của ta, đủ để giải quyết tất cả vấn đề đau đầu của Cẩn Huyên tiểu thư.

Cẩn Huyên nói:

– Ta hiện tại nhức đầu nhất chính là Liên Trường đại nhân ngươi, kính xin ngươi ngồi trở lại đi.

Một tên hạ nhân sau lưng Liên Trường tức giận:

– Cẩn Huyên tiểu thư, công tử nhà ta chính là Liên gia đại công tử, dùng thân phận bối cảnh của hắn, chẳng lẽ không đáng để tiểu thư cùng uống một chén hay sao? Tiểu thư cũng quá tự thanh cao rồi.

Một gã hạ nhân khác lạnh lùng nói:

– Hừ, tiểu thư nên suy nghĩ nhiều một chút, nếu đắc tội với công tử nhà ta, đây là chuyện khôn ngoan hay không!

Liên Trường biến sắc, nổi giận nói:

– Hai nô tài các ngươi nói bậy bạ gì đó! Bổn công tử tuy gia thế thật lớn, quyền thế ngập trời, nhưng cũng không dùng thân phận áp người! Huống chi Cẩn Huyên là tuyệt thế giai nhân, há có thể đường đột! Hai cẩu nô tài các ngươi, còn không nhanh chóng xin lỗi, sau đó cút đi diện bích.

– Đúng, đúng!

Hai người vội vàng nhìn qua Cẩn Huyên xin lỗi, còn tát vào mặt của mình, bộ dáng cầu tha thứ.

Liên Trường nói:

– Cẩn Huyên tiểu thư, hạ nhân không hiểu chuyện, có chỗ đắc tội, muốn đánh muốn giết tùy ngươi.

Hai người nghe xong, lập tức sợ tới mức “Bịch” quỳ xuống, dốc sức liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

Cẩn Huyên cảm thấy nội tâm vô lực, phất phất tay nói:

– Tất cả đứng lên đi, nhanh trở về chỗ cũ của mình, yến hội cũng sắp bắt đầu, tất cả mọi người đang nhìn qua, như thế này quá mất phong phạm.