Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,862,622
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 2502: Lăn lộn với Vân thiếu. (1)

Tống Quang ôm quyền nói:

Mấy vị rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có thể nói rõ không, cũng tiện cho tại hạ tỏ lòng cảm kích. Nếu không có chư vị kịp thời ra tay trượng nghĩa thì tiểu nữ sợ rằng phải hổ thẹn cả đời rồi!

Lý Vân Tiêu khoát tay áo, nói:

Không cần, chúng ta cũng chỉ là thuận tiện xem náo nhiệt thôi.

Hắn nói với Cẩn Huyên:

Cẩn Huyên, ta đang muốn mượn một ít lực lượng của ngươi.

Cẩn Huyên gật đầu nói:

Tùy thời đều nguyện ý cống hiến sức lực cho Vân thiếu.

Nhìn ra được nàng thiệt tình nguyện ý, hơn nữa bộ dáng tràn đầy vui mưng, tựa hồ như vì mình có thể cống hiến sức lực mà cảm thấy vui vẻ vậy.

Một màn này rơi vào trong mắt Liên Trường, gương mặt cực kỳ âm trầm, nhưng lúc này hắn căn bản không dám lên tiếng, chỉ có thể lộ ra vẻ âm độc, nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm lấy, thỉnh thoảng hiện lên vẻ oán độc.

La Thiên chân thành nói:

Hi vọng ngươi hấp thụ giáo huấn hôm nay, làm người làm việc không nên quá mức càn rỡ, thực lực của mình tài cao là bổn sự. Nhà của ngươi thế lực mạnh, sư phụ của ngươi lợi hại, đây không phải là bản lãnh của ngươi, chỉ có thể khiến càng nhiều người xem thường ngươi hơn thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Hắn nói xong, nhân tiện nói:

Vân thiếu các ngươi đi trước, ta theo Nguyên Lương đại sư đi xem công hội một chút.

Lý Vân Tiêu biết rõ hắn muốn lực lượng công hội giúp mình, liền cũng không khách khí, nhẹ gật đầu, liền dẫn mọi người rời đi với Cẩn Huyên.

Liên Trường đâu có nghe lọt, chỉ cảm thấy đối phương là đang trào phúng mình, giống như từng đao cắt lấy thịt mình vậy, đau nhức thấu tim, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, vẻ oán hận kia càng tăng thêm gấp trăm lần.

Tâm tình Kế Chính Đức hiện giờ giống như ngồi trên xe cáp treo vậy, vừa rồi thật sự đã bị sợ cháng váng, hiện giờ trong đầu trống rỗng, đi theo mọi người rời đi.

Người còn lại trong viên cũng nguyên một đám ngốc trệ, đối với biến hóa đầy hí kịch hôm nay cũng có chút không kịp phản ứng.

Sắc mặt Tống Quang càng âm trầm bất định, nhưng đa số là lửa giận ngút trời, sắc mặt Yến Tinh Hỏa cũng trở nên ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, những người Tinh Nguyệt Trai này tựa hồ cực kỳ không đơn giản.

Người còn lại cũng đều có tâm tư, rất nhanh yến hội cũng tan rã trong không khí không vui.

Thương hội Tử Vân ở thành Vĩnh Tương còn quản lý sinh ý của thương hội Thiên Nguyên cho nên sản nghiệp thật lớn, cơ hồ là thương hội long thủ.

Cái gì? Các ngươi muốn tìm hành tung Nguyệt Đồng kia sao?

Trong phòng tiếp khách thương hội Tử Vân, sau khi Lý Vân Tiêu nói rõ ý đồ đến thì Cẩn Huyên thoáng cái kinh hãi nói:

Nguyệt Đồng kia ta cũng có nghe qua, gần đây dường như náo rất hung, ngay cả Thánh Vực cũng đã bị thiệt thòi không ít, Vân thiếu ngươi ngàn vạn đừng đi!

Lý Vân Tiêu đại hỉ nói:

Ngươi quả nhiên có tin tức, thỉnh nhất định phải giúp ta hỏi thăm đấy.

Tử Huyên mặt mũi tràn đầy ngượng nghịu, du du nói:

Nếu là chuyện khác, Cẩn Huyên tất nhiên dùng hết toàn lực, nhưng việc này quá mức nguy hiểm, ta không hi vọng Vân thiếu dính vào việc nguy hiểm này.

Lý Vân Tiêu nói:

Nhân sinh trên đời, rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được, hiện giờ ta tích cực chủ động, chung quy tốt hơn bị đồng chờ đợi nhiều. Huống hồ ta là người thế nào ngươi cũng hiểu rõ, chuyện không có nắm chắc mười phần ta sẽ không làm đâu.

Cẩn Huyên nói:

Thế nhưng mà Nguyệt Đồng kia…

Lý Vân Tiêu nói:

Không có nhưng nhị gì hết, lần này ngươi phải giúp ta!

Trong mắt của hắn một mảnh kiên quyết, có loại khí chất khiến người phải tin phục.

Cẩn Huyên tuy rằng cảm thấy rất khó xử, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng hắn, nói:

Mặc dù như thế, nhưng ta hi vọng Vân thiếu có thể cân nhắc cho an nguy của mình, dù sao Linh nhi muội muội còn đang chờ ngươi đấy

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nói:

Ta đã lâu không có tin tức Linh nhi, ngươi có biết gì về tình hình của nàng không?

Cẩn Huyên trầm ngâm một hồi, ánh mắt đảo qua những người còn lại, tựa hồ có vẻ hiềm nghi

Lý Vân Tiêu suy nghĩ, cũng không tiện truy vấn, nhân tiện nói:

Ta thiếu chút nữa đã quên rồi, giới thiệu giới thiệu cho ngươi một chút mấy vị bằng hữu của ta, vị này chính là Huyền Hoa…

Huyền Hoa híp mắt, chậc chậc khen:

Tiểu tử ngươi đi tới chỗ nào cũng có nữ hài tử ưa thích, thật sự là công địch của nam nhân khắp thiên hạ ah!

Cẩn Huyên trên mặt ửng đỏ, gật đầu nói:

Bái kiến Huyền Hoa tiên sinh, danh tự rất tốt, rất giống với Ngân Nguyệt Võ Đế.

Lý Vân Tiêu cười mà không nói, tiếp tục giới thiệu nói:

Vị này chính là Liễu Phỉ Yên.

Liễu Phỉ Yên gật đầu nhẹ nhàng cười cười, xem như chào hỏi rồi.

Cẩn Huyên sững sờ, kinh ngạc nói:

Liễu Phỉ Yên? Huyền Hoa… Liễu Phỉ Yên…

Nàng cười khổ một tiếng, nói:

Danh tự Phỉ Yên tỷ tỷ cũng như vị Huyền Hoa tiên sinh này, đều rất có khí tràng đấy.

Liễu Phỉ Yên cũng cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Lý Vân Tiêu nói:

Vị này chính là Ninh Khả Vi đại nhân, vị này chính là nữ nhi của hắn Ninh Khả Vân.

Cẩn Huyên: … ”

Nàng thấy phụ tử Ninh Khả Vi gật đầu chào hỏi với mình, trong lòng không khỏi đột nhiên run lên, trên người chẳng biết tại sao bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh:

Vân thiếu, tên những người bạn này vì sao giống các đại nhân vật thế?

Có sao?

Lý Vân Tiêu nháy mắt nói:

Vị này mặt không biểu tình, lớn lên tương đối xấu này gọi là Khâu Mục Kiệt, vị đi Thuật Luyện Sư công hội kia gọi là La Thiên.

Hắn cuối cùng chỉ vào Tam lão trong góc, nói:

Ba vị này… Ba vị này ta cũng không biết danh hào, chỉ là người xưng là Hồng Hoàng Lam Tam lão.

Cẩn Huyên: … ”

Nàng triệt để mộng rồi, ngốc trệ nguyên tại chỗ, kinh ngạc nói:

Những… này… Những người bạn này… Thật sự… Thật là… Những ... đại nhân vật… kia sao?

Huyền Hoa cười to nói:

Đại nhân vật nào, đều là đi theo lăn lộn thôi.

Cẩn Huyên sợ hãi nói:

Ngươi, ngài thật là Ngân Nguyệt Võ Đế Huyền Hoa đại nhân sao? !

Những cái tên Lý Vân Tiêu vừa nói, tùy tiện một cái đều đủ để chấn động thiên hạ, hiện giờ toàn bộ hội tụ ở trong nhà nàng uống trà, loại chuyện nào bảo sao nàng có thể tin tưởng được.

Ha ha, hư danh mà thôi, cần gì tiếc nuối.

Huyền Hoa thoáng khiêm tốn, nhưng nhìn vẻ mặt kia, hiển nhiên là cực kỳ đắc ý.

Ah!

Cẩn Huyên thoáng cái bị sợ cháng váng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, thở nói:

Vậy ngài chính là Hồng Liên Võ Đế Liễu Phỉ Yên đại nhân, thành chủ thành Hồng Nguyệt đời trước Ninh Khả Vi đại nhân, trưởng lão Thần Tiêu Cung Ninh Khả Vân đại nhân, Khâu Mục Kiệt đại nhân được xưng là Phong Tử Thuật Luyện Sư, cùng với Tam lão thành Hồng Nguyệt danh chấn thiên hạ sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

Đúng là những người này, không cần ngạc nhiên vậy đâu.

Cẩn Huyên chỉ cảm thấy trong đầu có chút mê muội, lảo đảo vài bước, mới vội vàng nghiêm mặt bái xuống, cung kính nói:

Cẩn Huyên không biết là chư vị đại nhân giá lâm, có chỗ tiếp đón không được chu đáo mong được tha thứ.