Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

– Không hạn chế đề thăng?

Mọi người giật mình, có chút bối rối.

Khâu Mục Kiệt nghiêm mặt nói:

– Các ngươi đừng thấy kỳ quái, chính là không hạn chế đề thăng. Nhưng điều kiện tiên quyết là nhục thân của ngươi có thể chịu nổi, bằng không sẽ bạo thể mà chết. Hơn nữa kích thích càng nhiều, tương lai tiềm năng sẽ càng nhỏ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ý tứ là kích thích tiềm năng là một loại nuông chiều cho hư, tai hại vô ích?

Khâu Mục Kiệt nói:

– Cũng không có thể nói như vậy. Có người cả đời không thể giác tỉnh huyết mạch, mặc dù loại bí thuật này của ta sẽ tổn thương thân thể, nhưng ít ra cho bọn hắn một cơ hội.

Ngạn Hoài nói:

– Xác thực, so với cả đời không thể giác tỉnh, bị thi triển bí thuật là một cơ hội.

Khâu Mục Kiệt âm hiểm cười nói:

– Ta trước đã nói, thuật không có tốt xấu chi phân, chỉ có người mới có tốt xấu. Thuật mở ra Huyết Mạch Chi Lực này, chỉ cần chế ngự vừa phải, đối với Long gia mà nói không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Nhưng lão phu cũng không phải là Lôi Phong, trước đây thời điểm nghiên cứu thuật này hoàn toàn là vì Thập Giai Thần Huyết, lọ ở trên đường bạo thể chẳng biết bao nhiêu.

Lý Vân Tiêu tựa hồ nghe ra cái gì hỏi:

– Sau đó thì sao?

Khâu Mục Kiệt nhìn hắn một cái, cười hắc hắc nói:

– Về sau ta nghĩ ra biện pháp, thời điểm không ngừng tinh luyện nồng độ huyết mạch, liền dùng một loại bí thuật khác đem nhục thân của bọn họ cường hóa, như vậy đồng bộ xuống dưới, số lượng bạo thể quả nhiên giảm đi rất nhiều.

Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, có thể tưởng tượng dưới tình huống làm như vậy, vật thí nghiệm sẽ thống khổ biết bao.

Trong mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua một đạo tinh mang nói:

– Sau đó thì sao?

Trên mặt Khâu Mục Kiệt lóe ra vẻ hưng phấn nói:

– Về sau cái lọ đồng bộ cường hóa này, cơ bản sẽ không tự bạo, nhưng đa số đều chịu không nổi đau đớn, tinh thần trực tiếp tan vỡ chết. Vì vậy lão phu lại nghĩ tới một loại biện pháp đề thăng tinh thần của bọn họ!

Tên điên, tuyệt đối là tên điên!

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, rốt cuộc hiểu rõ lúc trước vì sao Hóa Thần hải muốn gạt bỏ hắn, quá điên cuồng quá tàn nhẫn.

Hai mắt Khâu Mục Kiệt híp lại, khóe miệng vung lên một tia cười lạnh nói:

– Ở dưới tình huống ta dùng bí pháp kích thích tinh thần bọn họ, vẫn có số lớn hàng mẫu tử vong, cuối cùng có một nhóm, tất cả đều hóa thành Tu La!

Chi!

Phi Nghê hít một ngụm lãnh khí, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhìn tám tiểu hài tử ngây thơ chẳng biết, thần sắc tràn đầy nghi hoặc, nội tâm không khỏi run rẩy.

– Một nhóm? Bao nhiêu con?

Vân Tiêu thất kinh hỏi.

Khâu Mục Kiệt lặng lẽ cười nói:

– Không cần lo lắng, chỉ là Tu La mà thôi, cũng không phải là Quỷ Tu la chung cực thân thể.

Sắc mặt của mọi người đều thập phần khó coi, Ngạn Hoài cũng hiểu ít nhiều là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt trắng bệch không gì sánh được, phảng phất như không tin tưởng.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Tu La thực lực làm sao?

Khâu Mục Kiệt nói:

– Tất cả những thuật luyện thất bại này, lão phu gọi chung là Tu La, trong đó bước vào Thập Giai Thần Huyết là Quỷ Tu la mà các ngươi đã gặp, vô cùng trân quý. Còn dư lại lão phu căn cứ thực lực của bọn họ chia làm kim, ngân, đồng, thiết bốn đẳng cấp, ngoại trừ kim Tu La sẽ cho các ngươi một chút phiền toái ra, ba đẳng cấp còn lại hoàn toàn chính là phế vật.

Lý Vân Tiêu cắn răng nói:

– Ngươi chẳng phải cũng là phế vật sao!

– Ha ha, đa tạ khen ngợi!

Khâu Mục Kiệt ngược lại cười đắc ý.

Phi Nghê sắc mặt băng lãnh nói:

– Ngạn Hoài, chung quanh chọn hài đồng như vậy đã bao lâu? Có bao nhiêu hài đồng bị chọn?

Ngạn Hoài run lên, nhất thời biết chuyện nghiêm trọng, vội vàng nói:

– Đã có ba bốn ngày, tổng cộng có hai mươi tiểu tổ ở các nơi chọn, đánh giá có hơn một nghìn người bị đưa lên Vân Phong.

Hai gò má của hắn chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể nhịn không được run nói:

– Các ngươi nói ta không tin lắm, gia chủ đại nhân sao có thể sẽ làm ra loại sự tình này!

Phi Nghê nhìn hắn một cái, thở dài nói:

– Gia chủ đại nhân từ lâu vẫn lạc ở Hồng Nguyệt Thành rồi.

– Cái gì?

Ngạn Hoài cả người cự chiến, há to mồm, căn bản nói không ra lời.

Mấy tên hộ vệ khác, còn có tám tiểu hài tử gương mặt khiếp sợ, đều cho là mình nghe lầm.

Ngạn Hoài rung giọng nói:

– Phi Nghê đại nhân, ngài, ngài mới vừa nói cái gì?

Phi Nghê nói:

– Đã có một đoạn thời gian, Trưởng Lão Viện đem tin tức ngăn lại cũng đúng, nếu truyền ra mà nói, hậu quả khó có thể phỏng đoán.

Sắc mặt Ngạn Hoài tái nhợt, hít một hơi thật sâu nói:

– Điều này sao có thể? Tông Chủ đại nhân thần thông có một không hai thiên hạ, thế gian này ai có thể giết hắn!

Trong lòng Phi Nghê run lên, hai vai cũng không nhịn được giật giật, tuy Long Thiên Miểu ở sau khi thực lực rơi xuống tự vận, nhưng là cùng nàng đánh một trận, chết vào Thần Hỏa của nàng.

– Phi Nghê đại nhân, mau nói cho ta biết, Tông Chủ là chết như thế nào!

Trong đôi mắt Ngạn Hoài một mảnh đỏ bừng, trên người mơ hồ có dã tính dâng lên, nổi lên một trận bạch quang.

Phi Nghê giơ tay lên nắm bả vai của hắn, cổ lực lượng kia nhất thời bị áp chế xuống, than thở:

– Ngươi sớm muộn sẽ biết, đừng hỏi nhiều như vậy, trước dẫn chúng ta đi Trưởng Lão Viện. Long gia đã lâm vào trong nguy cơ trước nay chưa từng có.

Ngạn Hoài nhất thời cảm thụ được một cổ lực lượng xua tan lệ khí của mình, cả người ấm áp, gật đầu nói:

– Vâng, Phi Nghê đại nhân yên tâm! Nếu có người đối với Long gia bất lợi, ta là người thứ nhất lên chiến trường!

Phi Nghê gật đầu, trên mặt tràn đầy lo lắng, quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu.

Thủy Tiên cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, nên không hé răng, lúc này mới nói:

– Phi Nghê tỷ tỷ yên tâm đi, có Vân Tiêu ca ca ở đây, người xấu nào còn không sợ.

Phi Nghê cười cười, trên mặt dâng lên đỏ ửng.

Trong lòng Ngạn Hoài “lộp bộp” thoáng cái, tựa hồ nhìn đến cái gì, trong ánh mắt bắn ra tàn khốc, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cảm thụ được ánh mắt bất đồng, thầm nghĩ bản thân thực sự là vô tội, cái gì cũng không có làm còn có thể gây thù hằn.

Ngạn Hoài theo dõi hắn một lúc mới nói:

– Phi Nghê đại nhân, như vậy tám thiếu niên này làm sao bây giờ?

Phi Nghê nói:

– Dẫn bọn hắn đi tới cũng là chịu chết, liền để xuống đi, để cho bọn nó đi xuống núi.

– Không, ta không xuống núi, ta muốn mở ra huyết mạch!

Một nam đồng hô to lên, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng nói:

– Nếu không có thể mở ra huyết mạch, ta quyết không xuống núi!

Bảy hài đồng còn lại thần sắc cũng kiên nghị giống như vậy, vô luận như thế nào cũng không chịu đi, cơ hội duy nhất cải biến số mạng này, theo bọn họ so với tính mệnh còn trọng yếu hơn.

Khâu Mục Kiệt nói:

– Mang theo bọn nó cũng không sao, để ta xem, Vi Thanh đem thành quả nghiên cứu của ta phát triển đến trình độ nào.