Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Đồng tử của Lý Vân Tiêu hơi co lại, hàn quang lăng liệt ở trong mắt chớp động.

Tiên huyết trong ao từ từ trở thành nhạt, tựa hồ vô số tinh hoa bị Yêu Tộc hút vào trong cơ thể, đồng thời theo thời gian chuyển dời, dáng vẻ yêu dị trên người Yêu Tộc cũng thối lui, từ từ hóa thành hình người.

Chỉ Thái Thanh đưa lỗ tai dán trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi:

- Dương tiên sinh, ngươi có khỏe không?

Yêu Tộc kia vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, nhưng sắc mặt rất bình thản, không đáp hỏi ngược lại:

- Có chuyện gì?

Chỉ Thái Thanh nói:

- Dương tiên sinh, xảy ra chút phiền toái nhỏ. Có cao thủ chẳng biết lai lịch xông vào Cổ Võ đế quốc, hơn nữa bên Tướng Tinh Nguyệt Huyễn cảnh kia truyền tới Yêu Hoàng Kim Giản bị đoạt, thực lực của người kia là Siêu phàm nhập thánh, ngay cả Triết đại nhân cũng không có thể lưu hắn lại.

Yêu Tộc kia mở mắt ra, hai mắt một mảnh Xích Hồng như huyết, thấy không rõ song đồng, huyết sắc ở trong mắt giống như là sóng biển cuồn cuộn, dần dần mới xuất hiện hai cái đồng tử, giống như là Ngọc Hoàn.

- Siêu Phàm nhập thánh? Đương kim thiên hạ Siêu phàm nhập thánh cường giả nhiều lắm sao? Hẳn là rất dễ điều tra ra mới đúng.

Dương tiên sinh chậm rãi nói.

Chỉ Thái Thanh suy nghĩ một chút nói:

- Người nọ hết sức trẻ tuổi, theo ta đoán, cực kỳ giống gần đây náo sôi sùng sục… Cổ Phi Dương chuyển thế.

- Cổ Phi Dương chuyển thế?

Dương tiên sinh biến sắc, nhưng lập tức lại khôi phục như thường, nói:

- Hắn cướp giật Yêu Hoàng Kim Giản làm gì? Chẳng lẽ là muốn nhúng tay chuyện của chúng ta?

Chỉ Thái Thanh nói:

- Việc này hình như là ngoài ý muốn, nhưng Cổ Phi Dương đến Cổ Võ đế quốc tuyệt sẽ không là ngoài ý muốn, ta chỉ sợ bên Quân Như Vân kia...

.

Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm, nội tâm nổi lên trận trận rung động, trong đầu hiện ra một nhân ảnh thanh tú.

Dương tiên sinh cười nhạo nói:

- Thế tục Hoàng quyền thay đổi bất quá là nhất thời, không đáng nhắc đến.

Chỉ Thái Thanh nói:

- Đại nhân nói phải, nhưng Hoàng quyền thay đổi quan hệ rất lớn tới quyền khống chế Thái Du Hồng Trần Quyển.

Dương tiên sinh hừ nói:

- Thái Du Hồng Trần Quyển trọng yếu lắm sao? Đã bao nhiêu năm, có người nào khám phá qua? Đừng nói ta ngươi đời này, cho dù lại truyền muôn đời, cũng sẽ không có người minh bạch. Vật kia chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi.

- Dạ ! Ý của Dương tiên sinh là.

.

. Mặc kệ Cổ Phi Dương?

Chỉ Thái Thanh cẩn thận hỏi.

Dương tiên sinh suy tư một chút nói:

- Trước mặc kệ, nhưng phải chăm chú nhìn. Nếu mục đích của hắn chỉ là cứu Quân Như Vân thực hiện thay thế Hoàng quyền mà nói, vậy tùy ý hắn đi. Vô luận người nào làm hoàng đế, đối với chúng ta đều không có chút nào ảnh hưởng. Nhưng nếu hắn nhúng tay việc Yêu Tộc Ngũ Hà Sơn, thì nhất định phải trừ đi!

Sát tâm hắn nổi lên, huyết thủy bốn phía Dương tiên sinh bắt đầu "Ồ ồ" xoay tròn, toàn bộ trong ao tràn đầy lệ khí, huyết thủy không ngừng đẩy ra.

Chỉ Thái Thanh nói:

- Đã như vậy, ta trước mắt đem việc này bẩm báo chưởng môn.

Dương tiên sinh nói:

- Đi thôi, loại sự tình này hẳn là bản thân ngươi có suy tính, không nên mọi chuyện đều hỏi ta, phải hiểu mục đích của chúng ta là được.

Chỉ Thái Thanh nói:

- Tốt, nhưng còn có một sự tình, đó là chuyện liên quan đến Yêu Hoàng Kim Giản.

.

.

Dương tiên sinh nói:

- Cái này ngươi không cần lo lắng, việc trọng yếu như vậy, Yêu Hoàng tất sẽ bày Tam Điệp Nguyệt cấm, căn bản không cách nào phá vỡ, đương đại chỉ có cực nhỏ Yêu Tộc hiểu được cấm này. Nếu mạnh mẽ phá cấm mà nói, Kim Giản sẽ bị phá huỷ.

Chỉ Thái Thanh thầm nghĩ: Thì ra là thế, thảo nào Yêu Triết yên tâm như vậy.

Lý Vân Tiêu cũng nhăn mi lại, Tam Điệp Nguyệt cấm hắn kiểm tra qua, đúng là như thế, xem ra muốn đạt được tin tức bên trong rất khó.

Dương tiên sinh lại nói:

- Lần này máu không tệ, bên trong còn có một chút máu võ giả, chỉ là thời gian cách nhau hơi dài, ta có chút không kịp đợi. Lần sau phải mang đến sớm một chút!

Trong lời nói của hắn mang theo trách cứ cùng uy nghiêm không thể kháng cự, Chỉ Thái Thanh tựa hồ có chút sợ hãi, liên tục xưng vâng.

Sau đó liền phất ống tay áo một cái, tất cả hỏa quang trên cây cột dập tắt, trong Động Thiên khôi phục một mảnh u ám.

Toàn bộ trận pháp ngừng lại vận chuyển, trở về tĩnh mịch.

Song đồng của Lý Vân Tiêu cũng lập tức bị nghẹt, thấy không rõ dưới mặt đất.

Chỉ Thái Thanh rất nhanh ly khai Động Thiên, ở bên trong tiểu viện đóng cửa trận pháp, xoay người liền đi.

Nhưng bất quá ba bước liền dừng lại, khuôn mặt trong nháy mắt khó coi, tràn đầy kinh hãi, thất thanh nói:

- Ngươi.

.

.

Ở ngoài chính là Lý Vân Tiêu, mặt vô biểu tình, chậm rãi nói:

- Chỉ Thái Thanh đại nhân, bỉ nhân mới đến, rất nhiều chuyện không rõ, muốn tìm đại nhân hỏi một vài vấn đề.

Tuy Chỉ Thái Thanh nhất thời hoảng loạn, nhưng trong nháy mắt liền lãnh tĩnh, trầm giọng nói:

- Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Đến Thiên Nhạc phủ có chuyện gì?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:

- Ta còn chưa bắt đầu hỏi, ngươi đã liền hỏi hai việc?

Chỉ Thái Thanh nói:

- Nơi đây chính là Thiên Nhạc phủ, các hạ không rõ lai lịch, ta thân là Thiên Nhạc phủ trưởng lão, tự nhiên là phải hỏi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Vẫn là chờ đi, nếu ngươi trả lời tốt, ta có thể cho ngươi cơ hội hỏi ta, bằng không ta liền không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chỉ Thái Thanh không rõ cả người run lên, chỉ cảm thấy một cổ lãnh ý tập tới, con ngươi đối phương như xuyên thấu da thịt cốt cách, trực tiếp đâm vào nội tâm của mình, đem tất cả xem thấu.

Loại cảm giác này để cho hắn như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

Hắn muốn cầu cứu, nhưng mặc kệ thế nào cũng nói không ra, giống như bị người bóp cổ.

Cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có ở dưới đáy lòng lan tràn, không ngừng phá hủy tín niệm cùng dũng khí của hắn, chỉ cảm thấy người trước mắt giống như thần minh, mình vô luận như thế nào cũng khó chống lại, chỉ có thể nghe lệnh.

Lý Vân Tiêu chậm rãi hỏi:

- Quân Như Vân hiện tại như thế nào?

Chỉ Thái Thanh kinh hãi, rung giọng nói:

- Ngươi.

.

. Ngươi.

.

. Ngài thật là.

.

. Là vị kia.

.

. Vị đại nhân kia?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh giọng quát:

- Là ngươi hỏi ta hay là ta hỏi ngươi?

Tiếng quát như trống trận lôi chung, trực tiếp đánh ở ngực Chỉ Thái Thanh, chấn hắn khí huyết nảy lên yết hầu, nhịn không được phun ra.

Chỉ Thái Thanh liền lùi lại ba bước, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Mặc dù đối phương là Siêu phàm nhập thánh, cũng không có khả năng một tiếng quát liền chấn thương bản thân a!

Lý Vân Tiêu đi lên một bước, khí thế tùy theo bức bách tới nói:

- Quân Như Vân hiện tại làm sao?

Chỉ Thái Thanh không dám lỗ mãng, vội vàng nói:

- Hắn hiện tại vô cùng tốt, không có tình huống gì.

Lý Vân Tiêu cười một tiếng nói:

- Nga, có đúng không? Ngươi thật giống như cùng hắn rất quen a? Vừa rồi ngươi ở trong Động Thiên nói Hoàng quyền thay thế là chuyện gì xảy ra?

- A? Ngươi.

.

.

Chỉ Thái Thanh kinh hãi, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng, chuyện bản thân lo lắng nhất vẫn là phát sinh, đối phương quả nhiên là một đường theo dõi tới, đồng thời đem việc vừa rồi nhìn nhất thanh nhị sở.