Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

– Không dám không dám!

Thủ vệ kia lại càng hoảng sợ, những thứ này là cực phẩm Nguyên Thạch a, thân phận đối phương tất nhiên cực lớn, nào dám cầm. Hắn đang muốn đưa về, lại đột nhiên phát hiện Lý Vân Tiêu đã không thấy, như là hư không tiêu thất.

– A?

Thủ vệ triệt để trợn tròn mắt, dụi dụi con mắt, hầu như cho là mình nhìn lầm. Nhưng mọi nơi đều là kinh nghi cùng âm thanh hít không khí, hơn nữa cực phẩm Nguyên Thạch trong tay mình vẫn nặng trịch…

Thủ vệ vội vàng nhảy lên chiến xa hướng trong thành bay đi, lớn tiếng nói:

– Để yên nam tử kia, các ngươi phụ trách giữ trật tự, ta đi bẩm báo Thành Chủ Phủ.

Trong Thành Chủ Phủ, đông đảo cao tầng tụ họp, đám người Lý Thuần Dương hội tụ một đường.

Cổ Vinh cũng vội vội vàng vàng chạy đến, hồi báo việc tỉ lệ Linh khí nhập siêu gia tăng tháng này, tất cả mọi người đều mặt mang u sầu.

Lý Trường Phong nói:

– Đối với võ giả chế ngự tiến thêm một bước chặt lại. Kỳ thực lấy tình huống bây giờ của Viêm Vũ Thành, cho dù không có khóa chặt, cũng sẽ rất ít có người tới.

Lý Thuần Dương than thở:

– Lần Dị Tượng này có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu lại tìm không được linh khí chi nguyên mà nói, làm sao cũng không có tác dụng.

Tất cả mọi người cụt hứng, mấy năm này Viêm Vũ Thành phát triển cực nhanh, cảm giác từ đỉnh núi rơi xuống vực rất khổ a, ai cũng không muốn tiếp thu.

Lý Thuần Dương nói:

– Trên đời không có hưng thịnh phồn vinh vĩnh viễn, mặc dù là bảy đại siêu cấp thế lực cũng có một ngày suy bại, chúng ta là tới sớm hơn một chút mà thôi. Mọi người tận lực quan sát.

Tiêu Khinh Vương tay vuốt chòm râu, thong thả nói:

– Nếu lần này tìm đầu nguồn linh khí vẫn thất bại, ta kiến nghị mở ra hạn chế của Viêm Vũ Thành, dù sao kéo dài nhiều một ngày cũng không có ý nghĩa. Mà bây giờ còn có rất nhiều thế lực đang âm thầm làm việc, tranh đoạt quyền khống chế Viêm Vũ Thành, thực sự là ấu trĩ.

– Hừ! Là Thiên Châu Môn cùng Đoạn Tình Sơn, phía sau hai phái này nhất định có người, bằng không sớm đã bị chúng ta diệt.

Lý Trường Phong nổi giận đùng đùng nói:

– Nhưng mặc dù Viêm Vũ Thành linh khí suy kiệt, đây cũng là căn cơ do Vân Tiêu sáng lập xuống, tuyệt không thể cấp cho bọn họ!

Tiêu Khinh Vương nói:

– Trong Viêm Vũ Thành tàng long ngọa hổ, rất nhiều tông môn nhìn như đơn giản, phía sau đều có Đại Phái thế lực vực khác, đều muốn chiếm Bảo Địa, chia một chén súp. Thiên Châu Môn cùng Đoạn Tình Sơn vốn là Nam Vực Đại Phái, bị trở thành con rối tuyệt không kỳ quái, thậm chí chút Tiểu Phái tầm thường khác cũng đang âm thầm đoạt quyền.

Lý Trường Phong cười lạnh nói:

– Những tiểu sửu này căn bản không gây sợ hãi, chỉ cần Vân Tiêu còn oai phong một ngày, những tiểu sửu kia sẽ không dám vọng động.

Trong mắt Lý Thuần Dương hiện lên kinh ngạc, nhìn hắn nói:

– Nghĩ không ra đầu óc của ngươi cũng linh quang một hồi.

Lý Trường Phong đầu đầy hắc tuyến nói:

– Cha, ta có ngu như vậy sao? Lấy thực lực của chúng ta thời khắc này, Thiên Châu Môn cùng Đoạn Tình Sơn cũng bóp không chết, còn dám khắp nơi cùng chúng ta đối nghịch, ai cũng biết phía sau bọn họ có người, nhưng mà kiêng kỵ Vân Tiêu, cho nên mới không dám minh đấu.

Lý Thuần Dương gật đầu nói:

– Ngươi nói không sai, những người này chỉ là tiểu sửu, không cần chúng ta đi quan tâm. Duy nhất phải để ý là vấn đề linh khí, lần trước sau khi Dị Tượng xuất hiện, chúng ta ưng thuận trọng thưởng, người nào có thể tìm tới linh khí chi nguyên, liền trao quyền quản lý phía đông Viêm Vũ Thành, đáng tiếc vẫn là vô công, lần này cần phải tăng phần thưởng một chút?

Tiêu Khinh Vương cau mày nói:

– Gia tăng? Làm sao gia tăng, chẳng lẽ cho đi nửa thành trì sao?

Cổ Vinh cũng nói:

– Ta tán thành Khinh Vương nói, một phần tư thành trì đã đủ mê người, nếu có thể tìm được thì đã tìm được, tìm không được, cho dù nhượng lại toàn bộ thành trì, cũng sẽ không tìm được.

– Cái này vị tất!

Một cẩm y nam tử ngồi phía bên trái thưởng thức trà, vẫn chưa từng hé răng đột nhiên mở miệng.

Hắn chậm rãi buông trà thơm xuống, nói:

– Phải biết rằng tuy Viêm Vũ Thành bị rất nhiều môn phái mơ ước, nhưng chỉ là một loại suy nghĩ trên chiến lược, cũng không phải là thực sự muốn nuốt vào toàn bộ. Chính như các ngươi nói, chỉ cần Lý Vân Tiêu tiếp tục oai phong một cỏi, khối bánh này liền không ai dám nuốt. Cho nên mặc dù là tìm linh khí, cũng chỉ là ôm thái độ xem thử. Dù sao Viêm Vũ Thành không phải là căn cơ của chư Đại Phái, nếu không được mà nói, chúng ta lui lại là xong. Cần phải làm là chư vị đồng ý nhường ra quyền lợi nhiều hơn, tất sẽ khiến cho nhiều mặt quan tâm, khả năng tìm được sẽ lớn hơn nữa.

Lý Thuần Dương nhìn tên Cẩm Y nam tử kia, hừ lạnh một tiếng nói:

– Tiền Đa Đa, cái này là ý tứ của ngươi, hay là ý tứ của Kim Tiền Bang các ngươi, các ngươi nghĩ Viêm Vũ Thành nhượng lại bao nhiêu quyền lợi mới thích hợp?

Cẩm Y nam tử chính là Tiền Đa Đa, mặc dù vẫn luôn ở Viêm Vũ Thành tu hành, nhưng dù sao cũng là Kim Tiền Bang Thiếu Công Tử, thực lực đột phá đến Vũ Tôn liền trở về Kim Tiền Bang đại náo một hồi.

Lần thứ hai trở lại Viêm Vũ Thành đã là Vũ Tôn đỉnh phong, mà giờ khắc này thì đến tam tinh Vũ Đế, trở thành một phương hào chủ, danh tiếng ở Nam Vực cực cao.

Hơn nữa theo Tiền Đa Đa trở về, Kim Tiền Bang cũng ở Viêm Vũ Thành mở Phân Bộ, trực tiếp đem thế lực chen chân tiến đến, cùng Thiên Nguyên Thương Hội hình thành cạnh tranh.

Ở trước khi Thương Minh biến đổi, người Lý gia thái độ là liên hợp Thiên Nguyên Thương Hội chèn ép Kim Tiền Bang.

Mặc dù Tiền Đa Đa là bằng hữu, nhưng là thương nhân, là thương nhân sẽ có xung đột lợi ích, đồng thời hắn cũng không cam lòng Tiền Vô Địch kế thừa chức bang chủ, muốn tổ kiến thế lực của mình, nhất định phải tranh đoạt đầy đủ tài nguyên.

Mà sau khi Thương Minh biến đổi, Đinh Sơn nắm quyền, người Thiên Nguyên Thương Hội ở Viêm Vũ Thành toàn bộ bị thay, thái độ đối với của Viêm Vũ Thành cũng xảy ra chuyển biến.

Lúc này người Lý gia cũng xem xét thời thế, lập tức cùng Kim Tiền Bang kết minh, cộng đồng đối kháng Thiên Nguyên Thương Hội.

Đáng tiếc Thiên Nguyên Thương Hội ở Viêm Vũ Thành cắm rễ quá sâu, hơn nữa hiện tại khí thế như mặt trời ban trưa, người Lý gia cùng Kim Tiền Bang thủy chung ở hạ phong.

Tiền Đa Đa nghe Lý Thuần Dương nói tựa hồ không hài lòng, mỉm cười nói:

– Đại lão gia đừng nóng giận, cái này gọi là tiếc hài tử dò không ra lang. Viêm Vũ Thành đều đã như vậy, không bằng buông tay đánh một trận. Chuyện điều phối tài nguyên này cũng không phải ta có thể làm chủ. Nếu Viêm Vũ Thành đồng ý nhường ra một nửa quyền lợi, bỏ ra nam bắc thành, ta liền hướng Kim Tiền Bang cầu viện, như vậy mới có thể điều đến số lớn tài nguyên tiến hành khảo sát. Nếu như chỉ là Đông Thành mà nói, mặt trên căn bản không có hứng thú.

Lý Trường Phong trực tiếp nhảy dựng lên, lúc này phản đối, khiển trách nói:

– Nằm mơ! Nam bắc chính là chỗ phồn hoa nhất Viêm Vũ Thành, nếu để cho các ngươi, còn không phải đem toàn bộ thành trì chắp tay tương nhượng!