Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,862,622
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

– A?

Người Hỏa Ngư tộc kia sững sờ, chớp to mắt châu, làm sao cũng không hiểu tại sao liền thành bằng hữu? Nhưng lời này nghe thật giống như cũng có chút đạo lý. Lúc này hắn mới thở dài nói:

– Tộc trưởng đại nhân của chúng ta là nhất tinh Vũ Hoàng cường giả, đáng tiếc tuổi thọ đã sắp hết. Mà Thiết Phàm đầu lĩnh mạnh nhất gần đây mới lên cấp cửu tinh Vũ Tông không lâu, nguyên bản Tộc trưởng đại nhân là dự định triển khai bí pháp, dùng tuổi thọ của mình đánh đổi, trực tiếp kéo Thiết Phàm đầu lĩnh lên tới cửu tinh đỉnh cao.

Hắn nói tới đây, trong mắt nhất thời lộ ra giận dữ, sát khí lăng nhiên nói:

– Nhưng gần đây xông vào tên Nhân tộc cường giả kia, dĩ nhiên đánh Thiết Phàm đầu lĩnh trọng thương. Hiện tại có thể duy trì cảnh giới không rơi xuống cũng đã vạn hạnh, muốn tiếp thu bí pháp hướng cửu tinh đỉnh cao Vũ Tông, đã là không thể! Mà Thiết Tâm, Thiết Thủ đầu lĩnh đều chỉ là bát tinh Vũ Tông, muốn lên đến cửu tinh Vũ Tông, chí ít còn cần năm mươi năm, thậm chí hơn trăm năm, mà lão Tộc trưởng đã chờ không được lâu như vậy!

Trong mắt người Hỏa Ngư tộc lộ ra vẻ sầu lo, đau lòng nói:

– Nếu Thiết Phàm đầu lĩnh không thể ở trước khi lão Tộc trưởng qua đời đột phá đến Vũ Hoàng, như vậy toàn bộ Hỏa Ngư tộc chúng ta liền rơi xuống đến E cấp! Đây là sự tình mà bất kỳ một tên tộc nhân nào của Hỏa Ngư tộc cũng khó có thể tiếp thu! Chúng ta nhất định phải nắm lấy tên nhân loại cường giả kia, đem hắn chém thành muôn mảnh!

Đoàn Việt nghe mà một mặt hắc tuyến, thầm mắng đồ con lợn, mấy câu nói liền đem hết thảy tình huống của Hỏa Ngư tộc nói ra. Những hải tộc này thật là ngu!

Nhưng mà trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang lấp lóe, Thiết Phàm gì kia là cửu tinh Vũ Tông, thêm vào hai tên bát tinh Vũ Tông, đều bị đánh thành trọng thương, xem ra trận chiến này xác thực rất khốc liệt. Mặc dù Hành Nguyên là cửu tinh đỉnh cao, nhưng bản thân bị Đoàn Việt đánh trọng thương, không thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy khỏi hẳn, sau trận chiến kia tất nhiên cũng trọng thương không nhẹ.

Mà ba đại đầu lĩnh của Hỏa Ngư tộc đều bị thương, mạnh nhất cũng chỉ có thất tinh Vũ Tông. Lãnh tụ trụ cột duy nhất, chính là tên Vũ Hoàng Tộc trưởng kia.

Nội tâm Lý Vân Tiêu không ngừng tính toán, rất nhanh hai người liền bị áp giải đến địa bàn của Hỏa Ngư tộc, vô số kiến trúc xuất hiện ở dưới đáy biển, tộc nhân của Hỏa Ngư tộc ở trong đó qua lại du đãng, thật giống như đi tới một toà thành thị nhân loại.

Lý Vân Tiêu còn tốt, nhưng Đoàn Việt là lần thứ nhất nhìn thấy tình cảnh như thế, xem mà trợn mắt ngoác mồm. Hắn ở Nam Hải lăn lộn hơn nửa đời người, xưa nay cũng không biết nguyên lai Hải tộc là sinh hoạt như vậy, còn tưởng rằng như thủy quái, cả ngày bơi qua bơi lại khắp nơi tìm thức ăn.

Rất nhiều nam nữ già trẻ của Hỏa Ngư tộc, chủ yếu là người già trẻ em, đều cõng lấy một cái gùi, bên trong bày đặt một loại thủy tinh màu tím, ở trong thành đi tới đi lui. Còn có một chút Hải tộc hình dạng khác cũng ở trong đó, tựa hồ đang làm việc vô cùng bận rộn.

Lý Vân Tiêu nhìn dáng dấp của Đoàn Việt như nhà quê vào thành, cười nhạo giải thích:

– Những thủy tinh màu tím kia gọi là nguyên tinh, tương tự như nguyên thạch của nhân loại chúng ta, là đồ vật mà Hải tộc dùng để tu luyện. Bởi vì đáy biển tài nguyên quá mức phong phú, bình thường Hải tộc đều căn bản không lo ăn mặc, bọn họ tựa như tông môn thế lực của nhân loại chúng ta, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất chính là tu luyện. Mà người già trẻ em thì lại phụ trách công tác vận chuyển nguyên tinh. Ngươi thấy những Hải tộc hình thù kỳ quái kia không, là một ít bộ tộc nhỏ yếu khác, bị Hỏa Ngư tộc điều động.

Đoàn Việt nghe mà mê mẫn, nhưng vẫn biểu lộ ra một mặt xem thường, hừ nói:

– Lão tử ở Thanh Hải trấn lăn lộn hơn nửa đời người, những thường thức này còn không biết sao? Còn cần ngươi nói?

Hỏa Ngư tộc kia giật mình không nhỏ.

– Không nghĩ tới ngươi đối với Hải tộc chúng ta cũng có hiểu biết nhất định.

Rất nhanh, mọi người dồn dập hạ xuống trong thành trì. Tên Hỏa Ngư tộc kia hiển nhiên là đầu lĩnh của lần hành động này, hắn chỉ vào chiếc Hổ Vương chiến xa kia nói:

– Chiếc xe này rất tốt, đưa đến chỗ Thiết Vưu đi, cho hắn dùng vận chuyển nguyên tinh, một lần có thể bằng mấy trăm nhân công vận chuyển.

Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, chiếc Hổ Vương chiến xa cuối cùng cũng ra đi.

Hỏa Ngư tộc này đối với hai người bọn họ nói:

– Các ngươi theo ta đi gặp Tộc trưởng, nếu thật có thể nói rõ không phải đồng bọn của người kia, Tộc trưởng có thể tha các ngươi một mạng cũng khó nói.

Một đường lại đây, cùng Lý Vân Tiêu nói chuyện một quãng thời gian, cũng hơi có chút hảo cảm, tựa hồ không có kiên quyết muốn giết bọn hắn như vậy.

Bởi hai người bị gân thủy quái cột, tên Hỏa Ngư tộc này cũng không sợ hai người chạy, một mình nắm bọn họ hướng về một toà cung điện lớn nhất lao đi. Thủ vệ hai bên dồn dập lùi qua hai bên hành lễ, có thể thấy được tên Hỏa Ngư tộc này ở trong tộc địa vị rất cao.

Cung điện Hỏa Ngư tộc hầu như là nhái kiến trúc của nhân loại, chỉ có điều bên trong có lượng lớn san hô trân bảo đẹp đẽ, cùng các loại đồ vật sáng lên lấp loá, vì lẽ đó có vẻ đẹp hơn rất nhiều. Ở trên đại điện, điêu khắc một Đồ Đằng hình lửa, cực kỳ yêu dị. Lý Vân Tiêu hơi cảm thấy kỳ quái, bình thường Hải tộc đều kị hỏa, không hiểu tại sao Hỏa Ngư tộc lại có hỏa diễm Đồ Đằng, hơn nữa trên tên gọi cũng có chữ hỏa.

– Thiết Phi, ngươi mang đến là người nào?

Một giọng già nua ở trong cung điện chậm rãi vang lên, trân bảo bốn phía tựa hồ trở nên sáng mấy phần, toàn bộ cung điện ánh sáng lấp loé, làm cho người ta có một loại cảm giác tối tăm, tựa hồ giống như Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng cao cao tại thượng kia, đã đi vào phút cuối.

Tên Hỏa Ngư tộc này vội vàng quỳ xuống một chân nói:

– Tộc trưởng đại nhân, ở bên ngoài bắt được hai tên nhân loại!

Ánh mắt lão Tộc trưởng kia vẩn đục tối tăm đột nhiên bắn ra hai vệt tinh mang, thật giống như sư tử ngủ say tỉnh lại, một luồng uy thế cực mạnh lan ra.

Thiết Phi biểu hiện căng thẳng, vị ngũ tinh Vũ Tông cường giả kia vào thời khắc này thật giống như là hài tử làm sai chuyện, cúi đầu không dám nói lời nào.

Đoàn Việt ở dưới luồng áp lực này, cũng hoàn toàn biến sắc, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy ra, Vũ Hoàng oai, mặc dù là hắn cũng phải run rẩy không ngớt.

Tuy rằng sắc mặt của Lý Vân Tiêu cũng tái xanh, nhưng cắn răng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng, không sợ hãi chút nào, trong mắt lấp loé một luồng tâm ý tuyệt ngạo cùng bất khuất không kém.

Hắn đã từng là Vũ Đế đỉnh phong, làm sao có khả năng ở trước mặt Vũ Hoàng cúi đầu, này không phải chuyện cười sao!

Trên mặt Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng lộ ra một tia ngạc nhiên, chậm rãi thu hồi lực lượng trên người, dùng thanh âm già nua nói:

– Hai tên nhân loại này cùng người lúc trước kia có quan hệ gì không?