Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Man vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, giờ phút này thấy kim quang kia, đồng tử co rút lại, quát lên:

- Muốn đi? Nằm mơ!

Thân ảnh của hắn di động, nâng nấm đấm lên đánh ra một quyền thật mạnh.

Nắm đấm vừa vung một nửa thì dừng lại.

Không biết từ đâu rơi xuống một đạo bạch quang, lực lượng khủng bố này xoay tròn liên tục.

Man kinh hãi, lực lượng kia đúng là nhắm vào hắn, không thể không cải biến quyền đường, giơ tay lên ngăn cản.

Ầm ầm!

Đạo bạch quang kia đánh nát quyền mang của hắn, trực tiếp rơi vào trong người làm hắn mê muội, lại cuốn vào vòng xoáy sau đó biến mất.

Lập tức, đám người Lý Vân Tiêu bị kim quang dẫn dắt, biến mất không thấy gì nữa.

- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?

Đám người Lỗ Thông Tử kinh hãi không thôi, trơ mắt nhìn qua đám người Lý Vân Tiêu biến mất, sửng sờ một lát, dư âm ảnh hưởng còn lại không ngừng yếu bớt, nhưng mà thân thể bọn họ không ngừng đau nhức.

Thời gian trôi qua, lực trùng kích khủng bố biến mất sạch sẽ.

Trên bầu trời ánh sáng lờ mờ, trở nên ban ngày, có ánh mặt trời chiếu vào.

Phốc!

Hạo Phong dù trùng kích rời xa, giờ phút này cũng phun máu tươi, đồng thời hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời.

Vừa rồi lực lượng mạnh như vậy, trực tiếp xé rách vĩnh sinh chi giới, ánh mặt trời Thiên Võ Giới chiếu vào, làm cho những người sống mấy vạn năm như bọn họ trong nơi này đều cảm thấy chói mắt.

- Trốn. . . Mọi người trốn. . .

Lỗ Thông Tử kinh ngạc đứng trên bầu trời, ngẩn người.

Đột nhiên không gian vặn vẹo, thay đổi nhanh chóng, thân thể Dận Vũ chấn động, lảo đảo lui ra sau hơn mười bước mới đứng vững.

- Man đại nhân, ngươi không sao chớ?

Ma Cát vội vàng nghênh đón, giờ phút này vĩnh sinh chi giới bị xé nứt, giới lực không ngừng tăng cường, sắc mặt của hắn khó nhìn hơn, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

- Man đại nhân?

Ánh mắt Dận Vũ nhìn qua, đó không phải là giọng của Man.

Toàn thân Ma Cát run lên, một cảm giác không tốt sinh ra trong lòng, hắn muốn hóa thành hào quang trốn đi.

- Ma vật ti tiện, lại dám phụ thân vào người bổn tọa! Long quyền —— Vô Lượng Quang!

Dận Vũ tức giận quát lớn, nương theo Vô Lượng Quang chính là lửa giận khôn cùng.

Hào quang từ quyền uy của Dận Vũ đánh ra, đánh lên người Ma Cát, thân thể của hắn nổ tung.

Cách mấy trăm trượng, hắc quang lóe lên, Ma Cát ngưng tụ thân thể lần nữa, thần thái cực kỳ ngưng trọng.

- Cát đại nhân đừng lo!

Lỗ Thông Tử kinh hô một tiếng, trong mắt đầy hoảng sợ.

Chẳng biết lúc nào Dận Vũ xuất hiện sau lưng Cát, một quyền mang theo Vô Lượng Quang đánh xuống.

Chi!

Cát chấn động, cảm thấy nguy hiểm lan tràn toàn thân của mình, không biết bao nhiêu năm qua hắn không có cảm giác này, làm hắn khiếp sợ, hoảng sợ, phẫn nộ cùng khó có thể lý giải!

- Tại sao ngươi có thể mạnh như vậy? Không có khả năng!

Cát gào lên như tâm thần, một quyền này làm hắn có cảm giác khó địch lại và không thể hiểu nổi.

- Con sâu cái kiên, không phải bổn tọa quá mạnh mẽ, mà là ngươi quá yếu.

Dận Vũ cười một tiếng, quyền mang đánh thẳng vào thân thể Ma Cát, thân thể hắn nổ tung.

Ma khí khôn cùng bị Vô Lượng Quang thôn phệ, triệt để tiêu tán trong vô hình.

Lỗ Thông Tử, Bạc Vũ Kình, còn có Hạo Phong và bảy cường giả vĩnh sinh chi giới ngây ngốc...

Ma Cát chính là cường giả có thể chống lại Đao Vương, không ngờ bị hai quyền của Dận Vũ diệt!

Sắc mặt Hạo Phong tái nhợt, trong mắt sinh ra hào quang, dường như hiểu cái gì đó.

Lỗ Thông Tử giật mình cả kinh nói:

- Ta hiểu rồi, là giới lực áp chế! Vĩnh sinh chi giới bị xé nứt, Cát đại nhân bị giới lực Thiên Võ Giới áp chế, mà ngươi sở dĩ có thể tìm về chính mình, ngăn chặn Man đại nhân, cũng là vì giới lực.

- Hừ! Bổn tọa đứng đầu vạn linh, nếu không có bị Lý Vân Tiêu trùng kích thức hải, trong thiên hạ này ai có thể chiếm cứ thân thể của ta? Dù vậy, bổn tọa tìm về linh thức, chi phối thân hình chỉ là chuyện sớm muộn, tên Man hàng lâm lên người của ta thực là tự mình muốn chết. Phân thân bị ta bị phá huỷ, bản thể của hắn ở Ma giới cũng giảm tu vị thật lớn.

Dận Vũ lạnh cười rộ lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Lỗ Thông Tử, sát khí trùng thiên, quát:

- Huống hồ bổn tọa chính là giới lực ngưng tụ, một quyền này ẩn chứa quy tắc giới lực cao nhất, đối phó đám ngoại lai như các ngươi sẽ có uy lực gấp bội.

- Thì ra là thế, xem ra ngươi chính là đại phiền toái.

Lỗ Thông Tử triệt để hiểu ra, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn qua Dận Vũ, mặt nạ sinh ra lực lượng quỷ dị, không gian bốn phía chấn động.

Dận Vũ cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt nạ của hắn, cũng không dám đối mắt với Lỗ Thông Tử. Làm thế sẽ tổn thương thức hỉa, thật vất vả tìm về mình, hắn thật sự sợ hãi đối kháng tinh thần lực.

- Đại phiền toái chính là ngươi đấy!

Dận Vũ lạnh giọng nói.

- A.

Lỗ Thông Tử biết rõ suy nghĩ của hắn, cười lạnh nói:

- Cũng phải!

Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn Bạc Vũ Kình, hai người hóa thành hào quang bay đi.

- Muốn đi? Lưu lại cho bổn tọa.

Dận Vũ tức giận, Lỗ Thông Tử cầm thân thể của hắn làm vật chứa, chuyện này đã làm tổn thương tự tôn bản thân, hắn muốn chém giết đối thủ cho thống khoái.

Hai tay của hắn vận chuyển Hóa Long Quyết, long vực mở ra, đánh ra một quyền.

- Ha ha!

Trên trời cao có tiếng cười của Lỗ Thông Tử vang lên, song giản hợp nhất đánh xuống ngăn cản long vực, hai người biến mất.

- Đáng chết!

Sát khí trong mắt Dận Vũ ngập trời, cắn răng nói:

- Hóa Thần Hải! Lỗ Thông Tử!

Dứt lời, hắn phất tay áo, vĩnh sinh chi giới thủng một lỗ, hắn hóa thành hào quang bay đi.

.

Trong nơi này chỉ còn lại Hạo Phong và bảy cường giả, nhìn qua bầu trời Thiên Võ Giới, tràn đầy hoài niệm, trong mắt bảy người mê mang và buồn vô cớ.

- Chấm dứt.

.

.

Lão giả Hư Cực thần cảnh thì thào lẩm bẩm, đột nhiên ho khan vài cái, hắn chém giết với Mạch cũng bị thương không nhẹ.

Hạo Phong trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói ra:

- Đảo chủ đại nhân, đã đến thì sao không ra tay, vì sao không lưu Lỗ Thông Tử lại?

Bảy người kia toàn thân run lên, khiếp sợ nhìn qua các nơi. Hạo Phong nói "Đảo chủ ", cả vĩnh sinh chi giới chỉ có một người.

- Ta cần tiến hành đánh giá chỉnh thể Thiên Võ Giới hiện tại, trước tiên không nên ra tay vội.

Trong hư không có tiếng nói nhàn nhạt vang lên, trong vĩnh sinh chi giới lờ mờ dường như có một đạo hư ảnh đang ngồi trên vương tọa.

- Quá vội?

Hạo Phong dường như không vui với câu trả lời này, nói:

- Vậy bây giờ cần đánh giá cái gì chứ? Mặc kệ hiện tại Thiên Võ Giới như thế nào, Lỗ Thông Tử cấu kết Ma giới, đã là tử tội, sao có thể tha hắn chứ?

Thân ảnh kia vuốt cằm, trầm ngâm nói:

- Vậy ý kiến của ngươi thế nào?

Hạo Phong nghiêm mặt nói:

- Nên lập tức đi tới Hóa Thần Hải, đánh chết tất cả kẻ tham gia việc này. Nếu ta đoán không lầm, Hóa Thần Hải đã có vết nức không gian biến dị đi thông Ma giới, nếu không phải tiến hành phong ấn, có lẽ sẽ biến thành Thiên Đãng sơn mạch thứ hai.

– Tốt, vậy theo ngươi nói, lấy ngươi và Nam Thiên cầm đầu, dẫn người đi Hóa Thần Hải xử lý việc này.

Thân ảnh kia hạ quyết tâm, nói:

– Ngươi bây giờ đi tới Huyền Ly đảo Hóa Linh trì dưỡng thương trước, thương thế tốt thì xuất phát.

– Vâng.

Hạo Phong đứng dậy, khom mình hành lễ.

Diệp Kình Vũ tiếp tục nói:

– Lúc ấy ước nguyện sáng lập vĩnh sinh chi giới lúc ban đầu là làm nơi trú ẩn cuối cùng cho cường giả Thiên Võ Giới. Tuy chưa chắc là vì phong ma, nhưng mà phải có mấu chốt cơ bản. Bảy người này không kháng ma cũng bỏ đi, vậy mà vì tư lợi làm bạn với Ma tộc, dù sao bảy người này thọ nguyên sắp hết, cứ giải quyết đi.

Toàn thân bảy người run lên, kinh hãi nhìn sang.

Trước mặt Diệp Kình Vũ xuất hiện sáu người, tất cả tỏa ra thần thức cường đại tập trung bọn họ.

– Đều giết.

Diệp Kình Vũ phất phất tay, thân ảnh biến mất trên trời cao.

Hạo Phong mặt không biểu tình, dường như không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không để ý tới sáu người kia, lúc này hóa thành độn quang rời khỏi Huyền Ly đảo.

– Hắc hắc.

Sáu người vừa xuất hiện tươi cười tiến về phía bảy người kia.

Rất nhanh, trên bầu trời xuất hiện tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Không bao lâu, tất cả quay về yên lặng, trong không khí còn có chú mùi máu tươi.

Vòm trời xuất hiện lỗ thủng càng lúc càng lớn, ánh mặt trời Thiên Võ Giới không ngừng xâm chiếm vĩnh sinh chi giới, không biết bao lâu sẽ thôn phệ hoàn toàn, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.

Trong một hải vực, đột nhiên mặt biển bình lặng chấn động mạnh.

Cả bầu trời vùng biển không ngừng xoay tròn, mấy đạo kim quang bắn ra, bay thẳng vào mặt biển.

– Tất cả mọi người không có sao chứ?

Linh Mục Địch hỏi thăm, tất cả người bị truyền tống ra không mất một ai.

Nhưng mà thương thế Lý Vân Tiêu vô cùng nghiêm trọng, trực tiếp rơi vào biển cả, hắn nổi lên lại nửa quỳ trên nước biển, không ngừng ho ra máu.

Nước biển lau sạch máu đen trên người hắn, miệng vết thương hiện ra, nhìn thấy mà giật mình.

Đều là vận dụng ma nguyên quá độ, thân thể vỡ ra, không có làn da nào hoàn hảo, có mấy nơi nhìn thấy xương cốt.

– Phi Dương!

– Phu quân!

– Vân Tiêu!

Ba nữ liên tiếp kinh hô lên, lập tức vây quanh hắn.

Lý Vân Tiêu sắc mặt tái nhợt, lắc đầu, nói:

– Ta không sao, thân thể căn cơ không hủy, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là được.

Hắn lấy trường bào ra che thân thể, che tất cả miệng vết thương, không muốn mọi người lo lắng.

– Lâm đại nhân!

– Lâm đại nhân!

Trác và Xán sắc mặt xám trắng, không ngừng hô to, mặt như tro tàn.

Chỉ thấy sau khi mặt biển chấn động đã khôi phục như thường, căn bản không thấy thân ảnh nào cả.

– Lâm đại nhân…

Sắc mặt hai người sầu thảm như cha mẹ chết.

– Đừng hô, trong nước không có gì.

Lý Vân Tiêu hữu khí vô lực chỉ về phương xa, cách mặt biển mười trượng có quang cầu màu vàng tỏa ra rợn sóng lăn tăn.

– Ah! Lâm đại nhân!

Hai người mừng như điên, vội vàng chạy qua.

Hào quang màu vàng cực yếu, lơ lửng trên mặt biển, tùy thời biến mất.

Đám người Lý Vân Tiêu vây quanh, thần sắc lo lắng.

– Nên làm thế nào cho phải?

Trác lo lắng không thôi, gọi vài tiếng đã không có tiếng đáp lại, lúc này cực kỳ lo lắng.

Lý Vân Tiêu nói:

– Có lẽ quang cầu này là linh hồn của nàng ngưng tụ ra, khó trách không thấy chân thân của nàng, không bằng cho nàng tiến vào trong Giới Thần Bi của ta, chậm rãi tẩm bổ, lại nghĩ biện pháp.

Linh Mục Địch nói:

– Bây giờ chỉ có thể làm như vậy. Mang về thành Viêm Vũ, có thập phương quy tắc tẩm bổ sẽ tốt một ít.

Hắn nói rất nặng nề, có lẽ không có nắm chắc.

Lý Vân Tiêu nói:

– Về thành Viêm Vũ trước đi, có lẽ ta có thể nghĩ ra biện pháp đấy.

– Ngươi có biện pháp? !

Trác và Xán giật mình, lập tức đại hỉ, kích động khó có thể tự kiềm chế.

Linh Mục Địch sững sờ nói:

– Ngươi có gì biện pháp? Linh hồn suy yếu tới mức này, mặc dù Thiên Vận Tạo Hóa Đan cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chẳng lẽ là…

Hắn cả kinh kêu lên:

– Đại Diễn Thần Quyết?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

– Dùng trạng thái của Lâm đại nhân hiện tại, sợ là ý thức đã mơ hồ, làm sao có thể tu luyện Đại Diễn Thần Quyết? Trừ phi chờ nàng tỉnh táo lại, có lẽ có một tia khả năng tu luyện. Nhưng ta có thể dùng Đại Diễn Thần Quyết tẩm bổ nàng, trong ngắn hạn bảo đảm nàng sẽ không hồn phi phách tán, còn lại phải xem tạo hóa và cơ duyên.

Xán nghiêm nghị nói:

– Bất kể như thế nào, chỉ cần ngươi có thể cứu sống Lâm đại nhân, ta cùng với Trác sẽ nghe lời ngươi.

– Không chối từ!

Trác cũng nói ra.

.

Lý Vân Tiêu khoát khoát tay, nói:

– Nghiêm trọng, Lâm đại nhân vì cứu mạng chúng ta mà biến thành thế này, ta tự nhiên sẽ dùng toàn lực, tuy nhiên nắm chắc không lớn, hy vọng hai vị có thể có chuẩn bị tâm lý.

Hai người run lên, hy vọng cũng ảm đạm nhiều.

Xán bi thương nói:

– Các hạ hết sức là được.

Bọn họ cũng biết tình huống của Lâm bây giờ, ai cũng không dám nói nắm chắc có thể trị tốt.

Phi Nghê lấy tinh bàn ra, trắc phương vị, nói:

– Chúng ta giờ phút này này đang ở bắc hải, nên đi về Thiên Vũ Đại Lục trước, sau đó đi thành Viêm Vũ thôi.

Lý Vân Tiêu rót linh hồn vào trong Giới Thần Bi, sau đó lấy chiến hạm ra, hóa thành lưu quang bay về phía Thiên Vũ Đại Lục.

Nửa tháng sau, một đoàn người xuất hiện trong thành Thiên Định.

Nơi đây đang xôn xao chuyện lang hoàn thiên.

– Trong vĩnh sinh chi giới xuất hiện đại yêu bất tử mười vạn năm, giết chóc điên cuồng, thập đại Võ Đế đều vẫn lạc, bảy đại tông chủ chết tổn thương hơn phân nửa, Yêu tộc sắp thống nhấ đại lục.

– Vì chống cự loạn Yêu tộc, Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải cường cường liên thủ, Vi Vô Nhai đại nhân đã mang con của mình, đương đại chấp chính tư Vi Thanh đại nhân gả cho Bạc Vũ Kình là sư đệ tổng trưởng Hóa Thần Hải Lỗ Thông Tử, hai người kết tần tấn, dẫn đầu Nhân tộc chống lại đại quân Yêu tộc.

Phốc!

Lý Vân Tiêu suýt phun máu tươi, vẫy một tên võ giả cách đó không xa lại.

Tên võ giả này tay cầm nhiều ngọc giảm, đang ra sức hét lớn, thấy đám người Lý Vân Tiêu diện mạo bất phàm, hắn chạy tới.

Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

– Vi Thanh cùng Bạc Vũ Kình đều là nam tử, như thế nào kết tần tấn chuyện tốt?

Tên võ giả nghiêm mặt nói:

– Yêu tộc xuất hiện đại yêu mười vạn năm, tộc của ta tràn đầy nguy cơ. Hai vị đại nhân vì đại nghĩa thiên hạ, không để ý lễ pháp thế tục, dám đi trước thiên hạ, chính là mẫu mực đời ta, vạn người kính ngưỡng! Muốn biết nội dung, xin chư vị xem ngọc giản, trong đó ghi lại rõ ràng chuyện mấy tháng qua trong lang hoàn thiên, kể cả chuyện tốt tần tấn của Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải.

Hắn lấy một ngọc giản ra, nói:

– Tất cả đều là tin tức mới nhất, năm trăm trung phẩm nguyên thạch.

Lý Vân Tiêu cảm thấy tâm tình mệt mỏi, phất phất tay.

Lý Vân Tiêu đang muốn đuổi hắn đi, lại nghe hắn thần thần bí bí nói ra:

– Chuyện có quan hệ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Khúc Hồng Nhan, người không muốn nghe sao? Hắc hắc.

Tên võ giả lộ ra vẻ “Ngươi hiểu”.