Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 384: Tu luyện xa xỉ. (2)

Lý Vân Tiêu đứng bên trên Phương Thốn sơn, tình huống trong Giới Thần Bi đều nằm trong thần thức của hắn.

Thực lực tổng thể của ba tiểu tổ tiến bộ rất lớn. Thuật Luyện Sư trong Phương Thốn sơn cũng đột phá, mỗi người khắc khổ tu luyện. Bởi vì trong Giới Thần Bi cung cấp tài nguyên, có lẽ suốt đời bọn họ cũng không gặp được cơ hội như vậy nữa, loại kỳ ngộ này không ai chịu từ bỏ.

Mộng Vũ, Mộng Bạch còn đang ngủ say, ban đầu hấp thu linh khí bên ngoài, nguyên khí trong Giới Thần Bi hao phí cực nhanh, có dấu hiệu cạn kiệt.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, hắn vào Phương Thốn sơn, bắt đầu tu luyện ngay trung tâm linh khí.

Linh sơn bảo địa chỗ Vô Thượng cung xem như trung đẳng trong Hỏa Ô đế quốc, ít nhất dồi dào hơn Viêm Vũ thành nhiều. Nhưng đối với Lý Vân Tiêu thì còn kém xa.

Lý Vân Tiêu bắt lấy một túi trữ vật ném xuống, ngón tay nhẹ chỉ.

Bùm!

Túi trữ vật nổ tung.

Nguyên thạch chồng chất như núi một mảnh trăng xóa đổ rào rào xuống, làm hoa mắt người.

Lý Vân Tiêu đôi mắt nghiêm túc, con ngươi biến thành trăng khuyết đỏ máu, từn đợt lực lượng tinh thần tuôn ra hóa thành sấm sét giáng uống những nguyên thạch này.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Năm ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch trong khoảnh khắc nổ tung.

Nếu võ giả khác thấy cách Lý Vân Tiêu sử dụng nguyên thạch sẽ tức giận phát cuồng đập đầu vào tường. Người Chu gia nếu biết sẽ hộc máu chết. Những nguyên thạch này là số tài sản kếch sù đối với Chu gia, nhưng Lý Vân Tiêu tùy ý hoa phí.

Linh khí như biển rộng khuéch tán bốn phương tám hướng hình thành biển linh khí, lan tràn dưới chân Phương Thốn sơn như linh tuyền, liên miên chảy không dứt.

Đôi mắt Lý Vân Tiêu trở về trong trẻo, hắn khoanh chân tĩnh tọa,

- Tạo hóa nhất khí, hút!

Một tay Lý Vân Tiêu bắt ấn quyết không nhúc nhích, hắn như hóa thành tảng đá dưới chân núi, yên lặng tồn tại vô số năm dài, hòa thành một với lòng núi, dung nhập vào đó.

Linh khí như thực chất ập vào tứ chi của Lý Vân Tiêu, thẩm thấu vào mỗi một lỗ chân lông. Linh khí to lớn bao phủ nguyên thân hình Lý Vân Tiêu biến thành một mảnh mênh mông.

Lý Vân Tiêu điên cuồng hấp thu linh khí, còn có cây non lúc trước hắn gieo trồng cũng khao khát hấp thu linh khí. Cây non nhìn rất bình thường nhưng tốc độ hấp thu còn hơn cả Lý Vân Tiêu. Đó là Côn Ngô thần thụ Lý Vân Tiêu mang về từ Nam hải, bị hắn trồng ở nguồn cội linh khí Giới Thần Bi.

Một người một cây hoàn toàn chìm đắm vào biển linh khí.

Năm ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch chứa linh khí khó thể đánh giá. Lý Vân Tiêu, Côn Ngô thần thụ hấp thu, linh khí khuyếch tán ra Phương Thốn sơn. Mọi người cảm nhận độ đậm linh khí xung quanh nhanh chóng dâng cao, bọn họ rất vui mừng, tập trung tu luyện.

Độ linh khí trong Phương Thốn sơn đậm đặc, một hang động sâu dưới lòng đất chậm rãi có thay đổi.

Cái kén bao quanh Mộng Bạch như vật sống, cái kén bị Cửu Anh Tử Văn Giao nhuộm màu đỏ rực đã biến trở về màu trắng tinh, lúc này kén tỏa ánh sáng chín màu nuốt chửng linh khí, tốc độ không thua gì Lý Vân Tiêu.

Bảy ngày sau, trong cái kén to trắng tinh bắn ra các tia sáng hình chín màu, chiếu rọi hang động huyễn lệ.

Thân kén dần trong suốt, các hoa văn nhỏ bé đều thấy rõ ràng. Lực lượng dâng trào đáng sợ không ngừng chấn động như có nhịp tim đang đập nhanh. Tần suất càng lúc càng nhanh truyền ra xa.

Một thanh âm ngạc nhiên vang lên bên ngoài hang động:

- Đây là . . .

?

Mấy bóng người bay vào trong.

Tiêu Khinh Vương, Tiền Đa Đa, Năng Phi Trần, Lý Thuần Dương, bốn người toàn là cường giả Vũ Tông, cảm nhận được lực lượng dâng trào, bị hấp dẫn tiến đến.

Lý Thuần Dương cực kỳ kinh ngạc nói:

- Thiên địa linh khí thật đậm đặc, trong cái kén to này là vật gì? Từ khi nào Phương Thốn sơn xuất hiện thứ này?

Năng Phi Trần nhíu mày nói:

- Chắc phải hỏi Vân thiếu gia, là Vân thiếu gia mang thứ này đến.

Trong khi đám người sôi nổi bàn tán thì cái kén to nứt ra, lực lượng dâng trào điên cuồng tuôn hướng tám phương. Hang động bị đè ép rung ỉnh.

Đám người toàn là cường giả Vũ Tông nên không sợ, bọn họ vận chuyển chân khí bảo vệ quanh thân, mặc cho lực lượng kia trùng kích vẫn bình yên vô sự.

Tiêu Khinh Vương nhướng mày, giật mình kêu lên:

- Đây là lực lượng gì? Nó ăn mòn chân khí của ta!

Ba người khác đồng cảm.

Lý Thuần Dương hoảng sợ nói:

- Lực lượng này không cường đại nhưng có thể nhanh chóng tiêu hao chân khí, khủng bố quá!

Nguồn phát ra lực lượng, cái kén nứt ra, một thiếu niên lõa thể mờ mịt bò ra. Thiếu niên đôi mắt mông lung, làn da tỏa ánh sáng chín màu, ánh sáng lấp lánh thần dị phi phàm.

Lý Thuần Dương nheo mắt nói:

- Mộng Bạch?

Lý Thuần Dương giật mình kêu lên:

- Là Mộng Bạch? Vân Tiêu mang hắn đi trị thương là đặt trong cái kén này?

Mộng Bạch nhíu mày hỏi:

- Ta đây là . . .

Đầu óc Mộng Bạch trống rỗng, gã cố gắng nhớ lại, hình ảnh dần rõ ràng hơn. Mắt Mộng Bạch bừng sáng, vẻ mặt hoang mang mất sạch. Mắt Mộng Bạch bắn ra tia sáng chói lòa.

Mộng Bạch nhìn bốn người, kinh ngạc kêu lên:

- Tiêu đại nhân, lão gia tử, các người . . .

Mộng Bạch chợt nhận ra mình trần truồng, mặt gã ửng hồng xấu hổ.

Tiêu Khinh Vương ném cho Mộng Bạch một bộ đồ, y phục vừa bay tới giữa hư không thì bị ăn mòn, chớp mắt thành tro không còn lại gì.

- A!

?

Đám người hoảng sợ nhìn nhau.

Lý Thuần Dương trầm giọng nói:

- Mộng Bạch, hãy thu về khí thế trên người của ngươi.

Mộng Bạch ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Thu về khí thế? Ta không biết làm.

Ngoài hang động đột nhiên truyền vào thanh âm:

- Đầu heo, ý thủ đan điền, ôm nguyên hợp nhất.

Mộng Bạch reo lên:

- Sư phụ!

Người nói vọng vào chính là Lý Vân Tiêu. Mộng Bạch vội chìm chân khí vào đan điền, trong không khí tràn ngập khí ăn mòn dần bị hút vào cơ thể gã, hoàn toàn tịnh hóa.

Lý Vân Tiêu lại ném một bộ đồ vào, Mộng Bạch nhanh tay mặc đồ.

Xong xuôi Mộng Bạch mừng rỡ nói:

- Sư phụ, ta cảm giác toàn thân dồi dào sức mạnh, cảm giác cường đại chưa từng có.

Mộng Bạch vui sướng huơ tay, nơi quyền phong xẹt qua vách đá bị ăn mòn một cái lỗ to cỡ miệng chén.

Bốn người Tiêu Khinh Vương ngơ ngẩn nhìn nhau. Đánh một đấm thủng lỗ không có gì, nhưng quyền lực của Mộng Bạch không mạnh, gã chỉ tùy tay vung, chân khí chứa ăn mòn quá mạnh. Nếu đối địch với người, đối phương phải dốc sức mạnh hơn gấp mấy lần mới phòng ngự được.

- Không tệ, thiên địa độc thân của ngươi đã được kích phát một phần nhờ vào độc huyết kích động, từ nay tốc độ tu luyện của ngươi sẽ hơn xa người khác.

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu hâm mộ khen ngợi:

- Thiên địa dị thể được trời ưu ái, tuy hiện tại ngươi chỉ có thực lực Võ Sư nhưng đủ sức đánh một trận với Đại Võ Sư.

Hứa Hàn giật mình kêu lên:

- Võ Sư?

Mộng Bạch mừng rỡ cười to bảo:

- Ha ha ha, ta còn đang thấy lạ sao mình trở nên mạnh vậy, hóa ra ta đã là Võ Sư. Ngủ một giấc vượt qua một đại cảnh giới, oa, sư phụ tốt bụng quá! Sư phụ, cho ta ngủ thêm mấy giấc đi!

Bốn người Tiêu Khinh Vương tim đập nhanh, suýt cắn trúng lưỡi.