Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 889: Bách Xuyên Nguyên Thủy.

Thần sắc kinh hãi của Yêu Long dần biến mất, toàn bộ ma khí lui sạch sẽ, lại bị Hoàng Triều Chung trấn áp xuống, Lý Vân Tiêu khôi phục thần sắc thanh tĩnh, trong mắt thần quang chớp động, chính là Võ Tông bát tinh.

Yêu Long quay một vòng trên không trung, bay trở về trong Thái Cổ Thiên Mục, tiếp tục trở lại linh hồn Lý Vân Tiêu tu luyện.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu duỗi tay phải ra, một tia lực lượng màu vàng hiện ra trong lòng bàn tay, huyễn hóa khoa đẩu văn màu vàng, trong khoảng thời gian ngắn chiếu rọi hồ nước vạn trượng, khu vực trạng thái chân không mở rộng ra, những hồ nước này không ngừng lách vào.

Trong con ngươi Yêu Long có dị sắc hiện ra, nói:

- Thần dịch lực!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ân, không tệ! Cấu tạo nguyên tố bổn nguyên chính là cấu tạo của thế giới, vạn vật vũ trụ đều tồn tại bên trong, là không cách nào bị tiêu diệt. Những thủy nguyên tố biến dị đã dùng thần dịch lực thu thập, ngươi xem những kinh văn thượng cổ này đi.

- Yêu Long ngưng mắt nhìn qua, trong trung ương kim văn ngưng tụ một giọt nước màu xanh, màu xanh cực đậm, nó không ngừng lưu chuyển trong kim sắc quang mang, hình thái bất định.

Yêu Long trầm giọng, nói:

- Đây là thủy nguyên tố?

Lý Vân Tiêu nói:

- Nếu ta không có đoán sai, hẳn là Bách Xuyên Nguyên Thủy!

Hắn cảm khái, nói:

- Quá đáng tiếc, chỉ có ít như thế, xem ra không đủ nhét kẽ răng khi mở vực giới trong Giới Thần Bi!

Yêu Long nói:

- Ân, tuy ít nhưng cũng vạn kim khó cầu, giữ lại đi, nói không chừng sau này có thể bán ra với giá tốt. Còn những hồ nước này, không biết có thể lại ngưng tụ ra một ít hay không.

Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:

- Không có ý nghĩa, Trong hồ nước này nhiều nhất chỉ có một giọt Bách Xuyên Nguyên Thủy, ta đã tinh luyện hơn một nửa giọt, tinh luyện phần còn lại của hồ nước cường độ quá lớn, còn ma khí trong cơ thể đang giở trò, chuyến này đi vào đáy nước cũng không có uổng công.

Hắn lật tay một cái, lập tức thu nửa giọ Bách Xuyên Nguyên Thủy vào Giới Thần Bi. Ngẩng đầu lên nhìn qua không trung, bên ngoài trạng thái chân không là hồ nước trong suốt, nhưng không nhìn thấy bầu trời.

- Tại đây không phải trận pháp cấm chế, mà là huyền khí cấm chế, muốn phá vỡ thì chỉ có thể dùng lực phá mà thôi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, tay phải mở ra, một đạo hàn khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, binh khí lạnh giá muốn phá không bay ra ngoài.

- Lão Viên, để cho ta xem Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết Kiếm của ngươi luyện ra độ lôi kiếp cửu giai a!

Lý Vân Tiêu quát một tiếng, rốt cuộc đạo hàn khí trong tay ngưng tụ thành hào quang, một hào quang lạnh giá đến từ vực ngoại tinh không, cầm Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay.

Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm vừa xuất hiện, hồ nước lập tức khởi động, sóng nước bốn phía bắt đầu xao động bắt an, xuyên thấu qua mặt hồ ngưng tụ trên bầu trời, lôi vân bắt đầu ngưng tụ!

Giờ phút này bên ngoài hồ nước, mọi người đã chờ nhiều canh giờ, thời gian dần qua đã sớm mất đi tính nhẫn nạy, bắt đầu trở nên bực bội.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đứng ở đây không đi hay sao? Lão tử liều chết đoạt một cái ký lục chỉ châm, cũng không phải là đi tản bộ!

- Im đi! Ngươi trâu bò thì đi lên đi...

. Đi phá hồ nước quỷ dị này cho chúng ta xem!

- Mẹ kiếp, nhiều cao thủ ở đây lại như đầu gỗ, nếu lão tử có tu vị Võ Tôn đã sớm một chưởng đánh nát hồ nước, sao có thể giẫm chân tại chỗ!

- Biết rõ mình không phải là Võ Tôn, vậy ngoan ngoãn câm miệng. Nếu như chọc giận những cao thủ kia, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Mọi người bắt đầu lải nhải phàn nàn, nhưng mà đối với hồ nước quái dị trước mặt thì không ai dám bước lên một bước.

Rốt cuộc Cẩn Huyên cũng không chịu nổi, nói:

- Vân thiếu mất đi liên hệ lâu như vậy, ta đoán chừng hắn bị vây khốn, hay là mọi người liên thủ phá vỡ hồ nước này?

Đàm Địa Quân không để ý đến nàng, mà là quay đầu lại nói:

- Vừa rồi dưới đáy hồ ẩn ẩn có tiếng chuông vang lên, ta vẫn suy nghĩ có nghe lầm hay không, các vị có cảm giác được không?

Cẩn Huyên vui vẻ, nói:

- Thế là thực?

Nhưng Chân Đức Hữu nói một câu làm tâm tình của nàng rơi xuống đáy cốc, Chân Đức Hữu cau mày nói:

- Tiếng chuông? Tiếng chuông gì? Ta chưa từng nghe thấy.

Ánh mắt Đàm Địa Quân nhìn qua phía Tư Mã trưởng lão, lộ ra thần sắc cố vấn. Tư Mã người này cả ngày giấu trong áo đen, không biết hắn thế nào, hơn nữa ngày đó trước giờ làm phản cũng từng nghĩ cách lôi kéo hắn cũng không thành công, làm cho Đàm Địa Quân không nhìn ra chi tiết.

Dưới áo đen có tiếng nói truyền ra:

- Ta cũng mơ hồ nghe thấy có tiếng chuông.

- Đúng vậy, thật sự có tiếng chuông vang lên, hẳn là Lý Vân Tiêu đang gặp khó khăn bên trong.

Tuân Tri Minh cũng từ từ nói ra, lay động quạt lông, nói:

- Không biết có cần chúng ta trợ giúp hay không. tuy tiếng chuông đứt quãng, nghe loáng thoáng, nhưng mà không vội không chậm, hiển nhiên là có tiết tấu.

Trên mặt Chân Đức Hữu hiện ra một tia xấu hổ và giận dữ, đều là Võ Tôn, tất cả mọi người nghe thấy nhưng hắn không nghe thấy, điều này hiển nhiên là tu vị không tới, làm mặt mo của hắn đỏ lên.

Đàm Địa Quân nói:

- Ân, vậy chờ một chút. Chỉ cần chúng ta không vội sẽ có người vội.

- Ah?

Tiêu Minh Huy khẽ cười nói:

- Chẳng lẽ là đám người thương hội kia?

Đàm Địa Quân mỉa mai nói:

- Ta thấy bọn chúng không nhịn được bao lâu đâu.

Vừa dứt lời, hơn mười thế lực thương hội do Lôi Phong thương hội cầm đầu đi tới, trên mặt đầy vẻ cười lạnh.

Tễ Lâm ở xa cười to, nói:

- Ha ha, vì sao các vị đứng ở ven hồ hóng mát thế? Ha ha!

Đàm Địa Quân cười lạnh nói:

- Trốn ở một bên nhìn cũng một mỏi rồi, bây giờ mới đi ra?

Tễ Lâm đỏ mặt lên, khẽ nói:

- Ta không rõ Đàm tông chủ nói lời này là có ý gì. chỉ là một cái hồ trước mặt làm sao có thể ngăn Bắc Đấu Tông, Thiên Hạt Tông, Tân Nguyệt Tông và nhiều lâu la như thế?

Đàm Địa Quân nói:

- Nếu chính chủ đã tới, các ngươi cũng nên thu cấm chế của nó lại đi, mọi người cũng chạy đi.

Tễ Lâm khoanh tay, nhìn lên bầu trời, nói:

- Thật không rõ Đàm tông chủ vì sao nói mấy lời này?

Cẩn Huyên mặt âm trầm, lạnh như băng tức giận nói:

- Giảo hoạt gian trá, xảo ngữ gạt người, đây là Lôi Phong thương hội ah, không sợ truyền đi sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Sắc mặt Tễ Lâm đột biến, hàn quang lóe lên, tức giận nói từng chữ:

- Cẩn Huyên, ăn có thể ăn bậy, ăn sai cùng lắm bản thân mình chết. Nói không thể nói bậy, bởi vì nói bậy có khả năng chết cả nhà!

Thương hội nặng nhất chính là danh dự, danh dự của ngươi không tốt, không cần người khác hủy chiêu bài của ngươi, ngươi đã đoạn căn cơ của mình rồi.

Trong lòng Cẩn Huyên trầm xuống, cười lạnh nói:

- Tễ Lâm, ngươi cũng chỉ dám bóp quả hồng mềm mà thôi, quả nhiên là anh hùng hảo hán!

Tễ Lâm đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.

Phương Thiên Hạc nghiêm nghị quát:

- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, lại dám chỉ trỏ với Tễ Lâm hội trưởng! Ngươi vốn là thế lực thương hội, rõ ràng lại đứng cùng với đám cặn bã thành Nam Hỏa, ngươi là phản đồ, lại nói nhiều một câu, lão phu sẽ tiễn ngươi lên tây thiên trước tiên.