Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 44,861,642
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chương 997: Băn khoăn. (2)

- Gấp mấy trăm lần?

Ẩn Long hoảng hốt nói:

- Số lượng kinh người như thế, trong môn làm sao tùy ý sử dụng, chẳng kẽ...

.

Đường Tâm lạnh lùng nói:

- Ân, chuyện này mới làm ta lo lắng, ta chỉ sợ hắn đã được phụ thân đại nhân tán thành, cho nên mới tùy ý điều phối tài nguyên. Nhưng nếu nghĩ đến phụ thân đại nhân cho phép, Đường Kiếp hắn rốt cuộc nắm giữ át chủ bài gì, chẳng lẽ thật sự là Nặc Á Chi Chu? Loại suy đón này khả năng không lớn, nhưng không thể không phòng ah, nếu như thật sự bị hắn nhận chủ Nặc Á Chi Chu, vậy phiền toái lớn.

Đường Tâm âm trầm nói:

- Ân, lại nói tiếp chuyện này cho dù Đường Tâm ta không làm gì. Ngô Kim Tôn chính là người của chúng ta, Thiên Nhất Các chỉ là lũ ngốc mà thôi. Hiện tại toàn lực chú ý tới động tĩnh của Thiên Nhất Các, nếu có cầu viện gì đó, lập tức phái người đi trợ giúp Thiên Nguyên thương hội, những tin tình báo kia ta cho dù thế nào cũng đạt được.

Hai người rất nhanh biến mất trên hư không, chỉ còn lại mùi thà thơm quanh quẩn.

Trong lúc này trên cành cây có một bóng người hiện ra, mặt hắn không biểu tình, quanh thân có các phù văn chớp động, thân thể từ từ ngưng thực, cuối cùng đi xuống, ánh mắt nhìn lên ghế mà Lý Vân Tiêu ngồi qua.

- Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu.

.

. , hắn rốt cuộc có quan hệ gì với Cổ Phi Dương, cũng hoặc nói hắn chính là Cổ Phi Dương.

Gương mặt nam tử từ từ hiển lộ ra, đúng là Vạn Bảo Lâu tam trưởng lão Vũ Văn Bác, ánh mắt của hắn dị thường, nhìn vào trong tính các và lẩm bẩm:

- Dùng trình độ quen thuộc của ta với hắn, thật có chút giống tác phong làm việc của hắn, hơn nữa người nọ xác thực là Mạc Tiểu Xuyên. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu chính là Cổ Phi Dương?

Sắc mặt Vũ Văn Bác ngưng trọng, còn mang theo tâm tình cực kỳ khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm:

- Nếu thật là Cổ Phi Dương, vậy ước định Vạn Bảo Lâu năm đó còn hữu hiệu hay không.

.

. , việc này liên lụy quá lớn, chắc chắn phải xác nhận mới được. Lần này đi nam vực đạt được một ít tình báo hữu dụng, ta tạm thời không nên cùng người này gặp mặt, về phần cái kia Nặc Á Chi Chu.

.

.

Vũ Văn Bác suy tư một lát, lẩm bẩm:

- Cổ Phi Dương chưa chết, Nặc Á Chi Chu, yêu tộc đại năng, thiên địa kỳ cuộc, không có cái nào không phải đại sự kinh thiên. Giờ phút này thế cục biến ảo cảm giác càng ngày càng phức tạp, tạm thời vẫn không nên tìm Thôi Bác, Tuyên Ngọc Đường, chờ ta xác định mọi chuyện nói sau. Thiệt thòi ta là tam trưởng lão Vạn Bảo Lâu còn đi nghe lớn đám hậu bối tụ hội, nếu truyền đi thật không có mặt mũi lăn lộn đại lục, may mà là đạt được nhiều tình báo hữu dụng như thế, không uổng công ta làm chuyện hạ thấp danh dự như vậy.

Sau khi hắn nói xong, thân ảnh khẽ động, dần dần biến mất trong hư không.

Lý Vân Tiêu cùng Mạc Tiểu Xuyên hóa thành một đạo quang mang, không kiêng nể gì bay qua thành Tống Nguyệt Dương. Cao thủ trong nội thành rất nhiều và càng phức tạp, cho nên cực ít có người liều lĩnh phi hành.

Mạc Tiểu Xuyên khẽ nói:

- Những thám tử này thật phiền, không bằng ta đi tiêu diệt mấy tên, suốt ngày dùng thần thức quét tới quét lui trên người chúng ta.

- Ha ha, người ta cũng làm công tác, thông cảm thông cảm.

Lý Vân Tiêu tâm tình dường như vô cùng tốt, rất nhanh tiến vào trụ sở Thiên Nguyên thương hội.

Cả thương hội có rất nhiều trận pháp che đậy thần thức hoạt động, dùng ngăn chặn những người khác dò xét, sau khi đi vào cơ bản là an toàn.

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Vân thiếu, xem ngươi mỉm cười như thế, lại nắm chắc rằng Tứ Cực Môn cùng Kim Tiền Bang sẽ đến tương trợ? Kỳ thật nếu ngươi hiển lộ thân phận với Vạn Bảo Lâu, dùng quan hệ với bọn họ năm đó, chắc chắn sẽ được trợ giúp.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Kim Tiền Bang Tiền Vô Địch một lòng với võ đạo, truy cầu lực lượng cường địa hơn, không có thứ khác, xác thực không dễ lợi dụng. Nhưng hắn có chấp niệm võ đạo, mà Nặc Á Chi Chu chính là vật dẫn tốt nhất. Về phần Đường Tâm nha.

.

. , hắn lo lắng quá nhiều, tạp niệm quá nhiều, có lẽ ngày sau sẽ trở thành hùng chủ, nhưng cả đời này khó bước vào võ đạo đỉnh phong, trở thành tuyệt thế Võ Đế. Tuy người này tâm kế nhiều, nhưng sở cầu cũng không ít, so sánh với Tiền Vô Địch thì càng dễ lợi dụng nhiều hơn.

Mạc Tiểu Xuyên gật đầu, nói:

- Những người làm ăn này, làm việc chính là dáng vẻ này, còn người môn phái, muốn đánh thì đánh, giết thì giết, đơn giản hơn nhiều.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đây là cái gọi là sanh ở giang hồ, thân bất do kỷ. Cho nên thường thường cao thủ tuyệt thế không phải bá chủ một phương, đứng đầu tông môn, mà là những người ẩn nấp trong Thiên Võ Giới, một lòng tiềm tu. Cái gọi là thập đại Võ Đế, tất cả chỉ là danh lợi mà thôi, cầu được hư danh. Còn có quá nhiều cao thủ đang ẩn nấp mà thế nhân không biết.

Mạc Tiểu Xuyên cười nói:

- Khiêm tốn không phải tính cách của Vân thiếu ngươi, hư danh không cần thì chi tam ta rất muốn lên Phong Vân bảng đấy.

Đột nhiên một tiêng hừ lạnh không biết từ chỗ nào truyền đến, nói:

- Hừ, chỉ bằng ngươi cũng muốn lên Phong Vân bảng, mơ tưởng hão huyền, tiếp một chiêu của ta.

Quyền kình cường đại phá không bay tới, không gian bốn phía bị áp súc cực mạnh, hội tụ vào một quyền này, quy tắc chi lực chảy xuôi ra, giống như thiên địa chỉ có quyền ảnh này mà không có cái gì khác.

Đột nhiên đồng tử Mạc Tiểu Xuyên co lại, tinh mang cũng khuếch tán ra, chỉ thấy quyền phong hiển hách hiện ra, một quyền kia không chỉ có quy tắc chi lực, Cửu Thiên đế khí, còn có vô chung vô thủy, vô cùng vô tận, ẩn chứa ý cảnh cực cao.

- Ah? Có thể thi triển ra một quyền như thế.

.

.

Quyền phong càng ngày càng mãnh liệt, lập tức chấn sập cả không gian, Mạc Tiểu Xuyên lại không chút phật lòng, ngược lại khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, nói khẽ:

- Quyền pháp đơn sơ như thế, chỉ biết đánh tới mà thôi, cho tới bây ngươi vẫn kế cuối trong các sư huynh đệ, không ngờ bước vào Võ Đế sao?

Mạc Tiểu Xuyên giơ tay phải lên, lập tức một đám kiếm khí hình cầu bao phủ quanh người của hắn, kiếm quang lập lòe, tự mở không gian.

- Lúc nào chứng nhận Võ Đế cho phép biến thành người ta ban phát rồi?

- Hừ, sính miệng lưỡi lại có gì dùng, mặc kệ, dưới quyền uy của ta thì nên đền tội đi.

Giọng nói lạnh như băng và khinh miệt truyền tới.

- Cuồng vọng!

Mạc Tiểu Xuyên lộ ra cười lạnh đến,

- Thật lâu không có bị đánh, xem ra ngươi ngứa da rồi. Hôm nay không giáo huấn ngươi một chút thì không được.

Quyền ý cùng kiếm quang bao phủ trụ sở Thiên Nguyên thương hội, võ ý nhộn nhạo sinh ra, làm cho tất cả người trong Thiên Nguyên thương hội hoảng sợ nhìn qua tiểu viện kia, một đám câm như hến, dưới uy áp này bọn họ không thể làm gì.

- Xảy ra chuyện gì? Thiên Nhất Các cho người giết tới rồi sao?

Ba tên Võ Đế của La Khúc thương hội lao ra, muốn xem xét rốt cuộc là chuyện gì.

Trong tiểu viện vốn quyền mang ngập trời, giờ phút này đã bị kiếm phá tan nát, quyền ý không ngừng bị kiếm quang ép lui về, dần dần lâm vào hạ phong.