Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Cập nhật: 11/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 71,266
Đánh giá:                      
Đam Mỹ
     
     

Nói là làm, Thước Cần mang theo chí khí bừng bừng gọi đến số điện thoại ghi trên tờ báo. Đầu bên kia có một giọng nữ dịu dàng thông báo cho hắn biết không cần phải đến trà lâu nữa, mà vào chiều thứ sáu có thể đến thẳng trụ sở chính của tập đoàn để phỏng vấn, thậm chí ngay cả thông tin cá nhân của hắn cũng không hỏi. Thước Cần cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn tự trấn an bản thân, lên đường bắt đầu công cuộc làm công ăn lương vào một chiều thứ sáu mưa tầm tã.

Xe chạy thẳng vào số 1 đường U Đô, ngút tầm mắt là tầng tầng ngói xanh tường trắng, cây cối xum xuê, yên bình cổ kính. Trụ sở tập đoàn Vạn Vật không đặt ở cao ốc hiện đại hay văn phòng cao cấp trong khu trung tâm, mà lại chọn một tòa thành cổ ở vùng ngoại ô. Nghe nói đây là khu vực kiến trúc cổ được đưa vào diện bảo tồn, chỉ được trùng tu, không cho phép xây mới hay dỡ bỏ. Có thể lấy được giấy phép sử dụng đất ở khu này, xem ra quan hệ của Vạn Vật với chính phủ cũng không đơn giản.

Đi dọc theo biển chỉ đường làm bằng gỗ, Thước Cần dừng xe lại, đội mưa chạy vào một tòa nhà cổ bốn tầng. Trong sảnh vẫn giữ nguyên sắc thái cổ kính, chỉ có đồ đạc và các trang thiết bị mang xu hướng hiện đại. Một mỹ nữ tóc xoăn đứng sau quầy tiếp tân khẽ mỉm cười: “Xin chào, chào mừng ngài đến tập đoàn Vạn Vật. Tôi là Candy, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?”

Trên tóc Thước Cần vẫn còn đọng nước mưa, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác bức bối khó hiểu: “Tôi đến phỏng vấn. Lịch hẹn là hai giờ chiều, nhưng bị tắc đường nên đến muộn.

Nhân viên tiếp tân đối với việc hắn đến muộn hoàn toàn không tỏ ra bất mãn, thậm chí còn vô cùng ân cần đưa khăn cho hắn lau nước mưa dính trên người, sau đó gọi điện thoại nội bộ thông báo, mời hắn đi thẳng đến văn phòng chủ tịch ở tầng bốn.

Thang máy làm bằng kính trong suốt, đi qua mỗi tầng, thông qua vách tường kính, Thước Cần đều có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang bận rộn làm việc. Đi cùng thang máy với hắn còn có hai người, trước ngực đều đeo thẻ, đang thảo luận một hạng mục mới nào đó, tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, nghe có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.

Trái ngược với các tầng dưới, trên tầng bốn yên lặng đến quỷ dị, bên phải hành lang là hai cánh cửa lớn khắc gỗ, trên biển hiệu đề bốn chữ “Văn phòng chủ tịch”. Thước Cần nâng tay lên, còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra. Người phục vụ trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen hôm trước gặp trong trà lâu đã đổi sang một bộ vest đen, vẫn giữ nguyên bản mặt than, sừng sững xuất hiện sau cánh cửa.

Thước Cần vội vàng lùi về sau.

Người kia liếc mắt đánh giá hắn một lượt: “Đến phỏng vấn?”

Thước Cần thận trọng gật đầu.

“Cửu Nguyệt.

” Người kia quay đầu gọi một tiếng.

Theo tiếng gọi, một người quen nữa đi đến từ sau lưng người đàn ông mặc vest. Cô gái thanh tú mặc đường trang giản dị ở trà lâu đã biến thân thành một nữ nhân viên công sở đầy tri thức.

Cái đệch, mẹ nó đừng bảo cái công ty này lừa đảo đấy nhé?! Đi lừa đảo mà còn qua loa đến độ diễn viên cũng không buồn thay là cái thể loại quái gì?!

“Cậu Thước, tôi là Ninh Cửu Nguyệt, thư ký hành chính của Chủ tịch. Cậu không quản mưa gió đến đây phỏng vấn thế này, tập đoàn chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Ninh Cửu Nguyệt dẫn Thước Cần vào phòng. Trong văn phòng bày trí đơn giản trang nhã, chỉ đặt bốn chiếc bàn làm việc hình chữ L. Ngoài Ninh Cửu Nguyệt và người đàn ông mặc vest đen còn một người nữa, là một thanh niên trẻ tuổi có phong cách rất thời thượng, người nọ chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu, mười ngón tay gõ như bay trên bàn phím máy tính.

Ninh Cửu Nguyệt dẫn Thước Cần đi đến cánh cửa gỗ đen ở tận cuối phòng, gõ hai tiếng: “Chủ tịch, ứng cử viên đến rồi.

Bên trong có một giọng nam trầm thấp đáp lại. Ninh Cửu Nguyệt kéo tay nắm cửa, quay đầu cười nói: “Cậu vào trong đi.

Đến cũng đến rồi, hắn phải xem xem rốt cuộc tên cầm đầu cái đám người lừa đảo này là thần thánh phương nào! Thước Cần chỉnh lại cà vạt trên cổ, hùng hổ đi vào phòng.

Trong phòng hình như không có ai, ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài món đồ nội thất cũ, cách bài trí mang theo hơi hướng như thời trung cổ, so với văn phòng của một chủ tịch, nơi này trông giống thư phòng của ông ngoại hắn hơn. Khắp phòng chỉ có một thứ đồ vật hiện đại duy nhất lạc lõng nằm trơ trọi trên mặt bàn, một chiếc notebook.

“Cậu đến muộn.

Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên trong bóng tối, Thước Cần sợ đến mức suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, bên cạnh giá sách không biết từ bao giờ đã có thêm một bóng người.

Đệt, lúc nãy nhìn một vòng rõ ràng không có ai!

Hắn rón rén lùi lại hai bước, chuẩn bị tông cửa xông ra, nhưng cánh cửa gỗ phía sau như trúng tà, kéo kiểu gì cũng không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tia chớp lóe lên xé tan bóng tối u ám. Thước Cần theo bản năng vội nhắm mắt lại. Chờ đến khi hắn mở mắt ra, bóng người cạnh giá sách đã hiện ra rõ ràng. Đó là một người đàn ông rất anh tuấn, trên người mặc một chiếc áo sơ mi vải thô, tay áo tùy ý xắn lên đến khuỷu, mang theo cảm giác lãnh đạm tùy tính.

Đèn trong phòng đã được bật.

Người nọ chậm rãi đi về phía hắn: “Tôi không thích những người không tuân thủ thời gian.

Thước Cần khó khăn nuốt nước bọt ực một cái: “Chuyện đó, mưa to quá, đường bị ngập…”

“Cậu có thể lựa chọn một phương pháp an toàn, ví dụ như đi sớm hơn. Dù sao cũng vẫn cảm ơn cậu đã đến. Mời ngồi.

Ngữ khí của người nọ ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một cảm giác áp bức không cho phép người khác từ chối, Thước Cần bất tri bất giác đi đến, ngồi xuống đối diện với anh ta.

“Uống trà không? Lục An Qua Phiến (1) thượng hạng, trà lâu vừa đưa đến.

” Người nọ đổi một lần nước trong bình trà, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Căng thẳng sao?”

Thước Cần lắc đầu, sợ hãi và bất an trong lòng dưới ánh mắt ôn hòa của người nọ chậm rãi biến mất. Người đàn ông này khiến hắn nhớ đến anh cả, nói câu nào cũng khiến hắn không tự chủ được răm rắp nghe theo. Nhưng anh cả nhà hắn cả người tỏa ra cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến người ta kính sợ, còn người đàn ông này, khóe mắt chân mày mang theo vẻ trầm ổn lịch lãm ưu nhã ung dung, động tác lạnh đãm tùy tính lại ẩn chứa một sức mạnh khiến người khác bất giác sinh ra cảm giác tín nhiệm. Thước Cần sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh có thế lực, từ nhỏ hắn đã gặp rất nhiều nhân vật có máu mặt, nhưng không ai có phong thái giống như người đàn ông này.

“Ngài là Chủ tịch?”

“Đúng vậy.

“Chào ngài, tôi là Thước Cần, tôi đến… để phỏng vấn vào vị trí trợ lý đặc biệt của ngài.

” Nếu đã bắt đầu, hắn chỉ có thể kiên trì diễn tiếp. Có trời mới biết từ lúc bước chân vào đây hắn đã hối hận sắp chết rồi.

“Tôi họ Thiều, tên là Thiều Khuynh Tri.

Chước…. Cái họ khỉ gió gì thế này….

Thiều ( 韶 – shao) có nghĩa là tốt đẹp. Chước ( 勺 – shao) có nghĩa là cái thìa, cái muôi. Hai từ này đồng âm với nhau.

Người nọ nhìn vẻ mặt kỳ dị của hắn, giải thích bổ sung: “Thiều trong Thiều quang, Khuynh trong Khuynh cái như cố, Tri trong Nhất diệp tri thu.

” (2)

“Ha ha ha, Diệp Khuynh Tri, tên rất hay.

” Thước Cần lớn tiếng khen ngợi.

“Là Thiều, Thiều Khuynh Tri.

“……” Thước Cần ngoan ngoãn câm miệng, cúi thấp đầu, chỉ muốn chui luôn vào trong chén trà.

“Sao cậu lại biết chúng tôi đang tuyển người?” Thiều Khuynh Tri không để ý đến tình cảnh xấu hổ của hắn, vừa rót trà vừa hỏi.

“Tôi đọc được quảng cáo trên một tờ báo…” Thước Cần cảm thấy não mình đúng là bị nước vào! Rõ ràng đã nghi ngờ cái thông báo tuyển dụng kỳ dị của bọn họ, bây giờ lại tự nhảy vào lưới. Mẹ nó, cái tập đoàn Vạn Vật này trông toàn thành phần nguy hiểm như thế, có khi lại là hang ổ dụ dỗ thanh thiếu niên mới lớn chưa có định hướng cuộc sống gia nhập vào con đường đâm thuê chém mướn tà đạo giang hồ xã hội đen cũng nên!

“Thời buổi bây giờ có rất ít người xem báo để tìm việc.

” Thiều Khuynh Tri cười khẽ, “Cậu đến trà lâu rồi phải không?”

Thước Cần gật đầu.

“Đúng là duyên phận. Sao cậu lại lựa chọn tập đoàn của chúng tôi?”

“Hoạt động của tập đoàn Vạn Vật những năm gần đây rất phát triển, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa trong nền kinh tế thị trường. Tôi hi vọng có thể trở thành một thành viên trong tập thể này, cùng công ty tiếp tục tiến lến.

Chí hướng cao cả này nếu cha già nhà hắn mà nghe được nhất định sẽ ngồi thắp hương trong từ đường ba ngày ba đêm!

“Tại sao lại muốn ứng tuyển vào vị trí này?”

Thước Cần im lặng nghĩ, các người chỉ tuyển mỗi vị trí này, không ứng tuyển vào nó thì còn ứng tuyển vào đâu được nữa, ngoài miệng lưu loát trả lời, để phối hợp còn trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái: “Đi theo người đứng đầu một tập đoàn lớn như ngài là cơ hội để tôi được học hỏi trau dồi kinh nghiệm và kiến thức hạn hẹp của bản thân.

“Vậy cậu có gì muốn hỏi tôi không?”

“Không có.

” Nhanh tống cổ tôi đi đi…

“Chúc mừng, cậu được nhận.

“……” Cái đệch, cái anh giai này anh diễn sâu quá rồi phải không…

“Thiều chủ tịch, ngài không hỏi bằng cấp gia cảnh trình độ học vấn tuổi tác khả năng mà cứ thế nhận người luôn?

Thiều Khuynh Tri tựa lưng vào ghế, mỉm cười đánh giá hắn: “Cậu không thắc mắc nội dung công việc là gì, cũng không đòi hỏi tiền lương và các chế độ đãi ngộ khác, tôi làm sao có thể đòi hỏi quá nhiều yêu cầu từ phía cậu?”

“…… Ha ha, như thế hình như không tốt lắm đâu, ngài tuyển nhân viên để làm việc mà….

” Thước Cần cảm thấy quẫn bách vô cùng, ngoài cười gượng ra hắn thật sự không biết phải làm gì tiếp.

“Vị trí này tương đối đặc thù, tuyển ai sẽ do tôi trực tiếp quyết định. Thời gian thử việc 6500 đồng/tháng, sau khi được nhận làm nhân viên chính thức lương tăng lên 7000. Bảo hiểm hằng năm do công ty trả, tiền thưởng cuối năm gấp đôi lương chính thức. Mỗi tuần nghỉ ba ngày, những ngày đi làm công ty sẽ bao ăn bữa trưa và bữa tối. Mỗi năm được nghỉ có lương vì lý do cá nhân 10 ngày, nghỉ có lương do ốm đau bệnh tật 10 ngày, có thể bảo hiểm y tế doanh nghiệp. Cậu hài lòng chứ?”

“……” Đãi ngộ này tốt đến kỳ dị, cho dù là 500 doanh nghiệp hàng đầu cũng không dám đưa ra chế độ lương thưởng kiểu này với sinh viên mới tốt nghiệp chứ đừng nói là loại còn chưa học xong như hắn. Những điều kiện này đối với người thiếu tiền trầm trọng như Thước Cần đúng là một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Nhưng ở đời những chuyện gì càng quá thuận lợi thì càng nguy hiểm.

Hắn tung ra quả bom hạng nặng: “Thiều chủ tịch, thực ra tôi mới hai mươi tuổi thôi, còn chưa tốt nghiệp.

Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Nếu dựa theo pháp luật lao động, chúng tôi không thể ký kết hợp đồng lao động với cậu.

Đúng vậy đúng vậy, thế nên mau chúc tôi may mắn lần sau đi nhanh lên!

“Vậy cậu có thể cam đoan đi làm đầy đủ tất cả các ngày không?”

“Ngày nào không có tiết thì được, nhưng còn ngày có tiết thì…….

” Nhìn thấy chân mày Thiều Khuynh Tri hơi nhíu lại, thanh âm của Thước Cần càng về sau càng nhỏ dần, cuối cùng im bặt.

Thiều Khuynh Tri cân nhắc nói: “Thế này đi, tôi sẽ bảo phòng nhân sự ký hợp đồng thực tập với cậu, thanh toán lương theo ngày, mỗi ngày 350 đồng. Về chế độ, trừ bảo hiểm hằng năm không thể cấp cho cậu, những hạng mục khác vẫn giữ nguyên, hợp đồng ký trước hai năm.

Thước Cần nội tâm đổ máu. Tôi lạy anh! Sao anh lại thỏa hiệp nhanh như thế hả tên lừa đảo!

!

! Tôi có phải là người duy nhất đi phỏng vấn đâu!

!

!

“Tuần sau đi làm luôn được không?”

“Chắc là…. được…...

“Tốt lắm. Hoan nghênh cậu trở thành thành viên mới của Vạn Vật.

” Thiều Khuynh Tri đứng dậy, nhiệt tình nắm lấy tay Thước Cần.

Bàn tay của boss ấm áp hữu lực, an tâm vững vàng, khiến người ta có cảm giác vui sướng khi được nhận vào làm…

Vui sướng? Vui vui cái mông ấy!

!

!

! Hắn muốn đi khỏi nơi quỷ quái này, hắn muốn về nhà!

!

!

!

Vừa về đến nhà, Thước Cần đã vội vàng tra cứu đủ loại nguồn tin, xác định trụ sở tập đoàn Vạn Vật đúng là nằm ở số 1 đường U Đô, nhân viên làm việc ở đó đều rất hài lòng với đãi ngộ của công ty, không phải bị lừa, nhưng hắn vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó. Thành phần của văn phòng chủ tịch đã quái dị, boss lại càng quái dị hơn. Địa vị của gia đình hắn tương đối mẫn cảm, không thể dây vào mấy thành phần phức tạp được. Bỏ đi, hoa càng đẹp thì càng có độc.

“Chào mừng cậu gia nhập cùng chúng tôi, anh chàng đẹp trai!

” Candy đứng sau quầy tiếp tân nhìn vẻ mặt bi tráng của Thước Cần, nhiệt tình chào hỏi hắn.

Thước tam thiếu khóc không ra nước mắt. Rõ ràng hắn đã quyết định sẽ không đi làm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy áy náy đến phát điên, ma xui quỷ khiến thế nào lại vác mặt đến đây.

Trong văn phòng trên tầng bốn vẫn là ba người kia, Thiều Khuynh Tri thậm chí còn đích thân dắt hắn đi giới thiệu một vòng.

“Ninh Cửu Nguyệt, mỹ nữ duy nhất trong văn phòng chủ tịch, nhớ đối xử nhẹ nhàng với cô ấy.

“……”

“Đỗ Khâm, quản lý hệ thống bảo mật, ngoài lạnh trong nóng, tốt nhất đừng dây vào cậu ta.

“……”

“La Vũ, thư ký riêng, tính cách tùy tiện, hay bất mãn với người khác, lâu dần sẽ quen thôi.

“……”

Boss à, ngài vùi dập nhân viên của mình như thế cũng được sao?

“Đây là đồng nghiệp mới của mọi người, Thước Cần. Là một thanh niên mang theo nhiệt huyết mãnh liệt và chí hướng cao cả của tuổi trẻ, từ bây giờ cậu ấy là trợ lý đặc biệt của tôi.

Thiều Khuynh Tri không nhìn vẻ mặt phức tạp của ba người kia, đưa cho Thước Cần đang ngơ ngẩn một xấp giấy: “Đây là bộ hợp đồng phòng nhân sự chuẩn bị cho cậu, mang ra bàn kia xem, nếu không có gì thắc mắc thì ký tên.

Khóe mắt La Vũ co giật, nhìn theo bóng lưng bi tráng lẫm liệt như đi ra chiến trường của Thước Cần.

“Boss, anh thật sự muốn nhận thằng nhóc mặc vest Armani này vào làm à? Trông không giống con nhà bình thường đâu, hơn nữa có vẻ như cậu ta đang nghi ngờ rồi.

“Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi lên núi, đây không phải chính là người chúng ta đang cần sao?” Thiều Khuynh Tri thản nhiên nói, “Hơn nữa cậu ta đã phá vỡ giới hạn.

Đỗ Khâm lạnh lùng lên tiếng: “Vừa nhìn đã biết là loại không chăm chỉ, không biết trời cao đất dày.

Ninh Cửu Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Như thế không tốt à? Chứng minh thần kinh cậu ấy đủ thô, biết đâu lại trụ được lâu dài với chúng ta.

Đỗ Khâm hừ lạnh: “Nhớ mua vài cái bảo hiểm thương tật tai nạn cho cậu ta, chẳng may ngất xỉu ngã chấn thương sọ não cũng tính là tai nạn lao động đấy.

Thiều Khuynh Tri khai phá tư tưởng: “Đừng đánh giá thấp đồng nghiệp mới như thế. Quy luật vận động và phát triển của sự vật là không ngừng biến đổi. Cũng đã bao nhiêu năm rồi, cần phải trẻ hóa nhân lực, như vậy Vạn Vật mới có thể tồn tại lâu dài.

Ở bên kia, Thước Cần đang nhìn chằm chằm vào tay phải của chính mình, có cảm giác như vừa mới ký tên vào “khế ước bán thân”…

Ninh Cửu Nguyệt hoàn toàn không thể thấu hiểu nỗi u buồn của hắn, rất vui vẻ dẫn hắn đến từng tầng giới thiệu với mọi người. Các giám đốc và quản lý đểu vô cùng khách sáo, thậm chí còn bắt đầu lôi kéo quan hệ. Các nhân viên bình thường cũng rất nhiệt tình, đặc biệt là nữ nhân viên, mắt người nào người nấy sáng quắc như mèo thấy mỡ.

Ninh Cửu Nguyệt trêu chọc: “Công ty chúng ta nhiều nữ ít nam, có rất nhiều cô gái còn độc thân, cậu phải cẩn thận đấy.

Sau khi đi tham quan một vòng, Ninh Cửu Nguyệt dẫn Thước Cần đến một phòng họp nhỏ, mở máy chiếu powerpoint, tiện tay cầm lấy thứ gì đó, dùng một động tác vô cùng xinh đẹp ném thứ đó vào trán hắn: “Ma mới, hồn vía cậu lại bay đi đâu rồi.

Thước Cần bị thứ kia đập trúng, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, phải vịn tay vào thành ghế mới đứng vững được. Hắn cúi đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hung khí tấn công mình —— một hạt lạc. Đệch, một người đàn ông 20 tuổi phát triển đầy đủ về thể chất như hắn lại bị một hạt lạc đập cho hôn mê là thế quái nào…… Thước Cần ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Ninh Cữu Nguyệt, ngoan ngoãn dựng thẳng sống lưng chăm chú nghe giảng.

“Để giúp cậu nhanh chóng quen thuộc với công việc, công ty đã sắp xếp một khóa huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp vô cùng phong phú. Nhưng chẳng may hôm nay bên bộ phận huấn luyện lại phải ra ngoài để huấn luyện thường niên cho các chi nhánh, mà cậu lại là trợ lý đặc biệt của boss” Ninh Cửu Nguyệt nhấp chuột “Vậy nên tôi sẽ đích thân huấn luyện cậu, nội dung chính bao gồm các vấn đề sau:

1/ Diễn văn chào mừng của chủ tịch;

2/ Nguồn gốc và truyền thống của tập đoàn;

3/ Giá trị và tầm nhìn của tập đoàn;

4/ Trách nhiệm cộng đồng;

5/ Tổ chức nghiệp vụ;

6/ Chính sách cơ cấu nhân sự;

7/ Nhiệm vụ công việc cụ thể…”

“……” Biểu tình nghiêm túc trên mặt Thước Cần chậm rãi nứt ra, “Một mình tôi phải học nhiều thứ như thế sao……”

Đôi mày xinh đẹp của Ninh Cửu Nguyệt hơi nhíu lại: “Cậu là người bên cạnh boss, phải nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.

Khóe miệng Thước Cần giật giật. Tôi nắm rõ như lòng bàn tay rồi thì còn cần boss làm quái gì….

Cả một ngày hành hạ não bộ, hắn cảm giác sinh lực cả người sắp bị hút khô. Chị gái à, nói quá trình hình thành thì cũng nói ngắn gọn thôi, làm ơn đừng học theo giáo viên lịch sử giảng từ thời kỳ hồng hoang đến xã hội hiện đại có được không? Nói về trách nhiệm cộng đồng thì cứ theo chuẩn chỉ ba tốt năm tốt là được rồi, làm ơn đừng có lấy mấy việc vĩ đại như cống hiến cho toàn bộ nhân loại mục tiêu phấn đấu nữa! Kỷ luật nhân viên có thể có nhân tính một chút được không, đầu cơ trục lợi, mua đi bán lại sản phẩm độc quyền của công ty cũng làm gì đến mức phải xóa sạch trí nhớ, cắt giảm tuổi thọ chứ….

……… Từ từ….

.

Thước Cần mở trừng mắt.

Xóa sạch trí nhớ, cắt giảm tuổi thọ?!

Cái cái cái mẹ gì thế này?!

Đám người này quả nhiên là xã hội đen trá hình mà! Cha già cứu mạng, mau cho con về nhà đi QAQ!

!

!

Thước tam thiếu à, thực ra đạo hạnh của cậu vẫn còn thấp lắm, xã hội đen so với bọn họ thật sự không bằng một cọng lông chân đâu…….

________________

Chú thích:

(1) Lục An Qua Phiến: một loại trà có xuất xứ từ vùng Lục An, tỉnh An Huy, đứng thứ 9 trong thập đại danh trà Trung Quốc.

(2) Thiều quang, Khuynh cái như cố, Nhất diệp tri thu:

Thiều quang (韶光): chỉ ánh sáng đẹp, mùa xuân tươi đẹp, được dùng để ẩn dụ cho tuổi trẻ.

Khuynh cái như cố, bạch đầu như tân (白头如新,倾盖如故): xuất phát từ điển tích Trâu Dương thời Tây Hán. Khuynh cái (nghiêng dù), ngày xưa bạn bè gặp nhau dừng xe lại dù che xe hơi nghiêng, nghĩa bóng là mới gặp nhau lần đầu. Câu này nghĩa là có người đến bạc đầu vẫn như mới quen biết, có kẻ chỉ mới nghiêng dù gặp lần đầu đã như thân thiết nhiều năm. Ý nói bạn bè mà không hiểu nhau thì dù có quen biết bao nhiêu năm cũng chỉ như người xa lạ, dùng để hình dung tình cảm không sâu sắc, ám chỉ thời gian không phải là thứ để đo lường tình cảm.

Nhất diệp tri thu (一叶知秋): Nhìn một phiến lá rụng là biết mùa thu đến. Ý nói chỉ từ một dấu hiệu đặc trưng nhất chúng ta có thể nhận biết được toàn bộ đặc điểm và xu hướng phát triển của sự vật.