Loại âm thanh này, hắn rất nhanh đã nhận ra, là bắt nguồn từ động tĩnh của thí luyện giả và linh thú.
Ý thức tinh thần của hắn lập tức tránh đi, tiếp tục chạy dọc theo những hướng khác.
Hắn rất kiên trì tìm kiếm...
.
Ngoại giới, không ngừng chuyển động, mắt Phan Đào đang phiêu hốt bất định, chú ý tới sự cổ quái của hắn.
Thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất, Nhiếp Thiên không tham gia, mà là cởi giày vớ, nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng muốn tìm chết.
Phan Đào theo dõi hắn, nhìn chằm chằm mấy lần, vô thức tới gần hắn, tránh để hắn bị linh thú xung quanh thừa cơ đánh chết.
Sau khi Nhiếp Thiên cứu Khương Miêu, đưa ra đề nghị của mình, Phan Đào đã coi hắn là một phần tử của đoàn đội.
Nếu nhận định Nhiếp Thiên không phải là chuyện xấu, cũng đang dùng phương thức của hắn để nghĩ biện pháp cho đoàn đội này, Phan Đào liền đem việc bảo hộ Nhiếp Thiên, coi như là trách nhiệm của mình.
"Không hiểu ra sao cả!
"
Tuy miệng hắn hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn cảnh giác nhìn đám linh thú quanh Nhiếp Thiên, âm thầm chuẩn bị kỹ càng.
Đúng lúc này, Nhiếp Thiên tản ra tơ nhện, ý thức hoạt động trong lòng đất, đột nhiên một nơi cảm giác được sinh cơ nồng đậm!
"Địa Hành Tích!
"
Nhiếp Thiên bỗng nhiên mở mắt, dựa vào cảm giác lúc trước, lập tức nhắm vào một phương vị.
Hắn mới muốn động thủ, đột nhiên phát hiện tinh lực không phấn chấn, như bảy ngày bảy đêm không ngủ, cả người buồn ngủ.
Hắn trong nháy mắt ý thức được, đưa ý thức tinh thần vào lòng đất, trải qua một phen cảm giác tìm tòi trong lòng đất, đã triệt để tiêu hao tinh khí thần của hắn.
Hắn biết rõ loại trạng thái này, hắn không có khả năng trọng thương Địa Hành Tích, khiến Địa Hành Tích phải trả giá đắt.
"Phan Đào! Bên kia, Đồng Hạo! Một mét năm là băng sau lưng Đồng Hạo, địa hành tích ngay phía dưới!
"
Hắn chỉ vào một thiếu niên đang chiến đấu cùng Hàn giáp tê, vội vã gầm nhẹ nói với Phan Đào: "Đi! Lấy công kích sắc bén nhất, đánh về phía khối băng kia! Xin hãy tin tưởng ta!
"
Phan Đào chấn động: "Ngươi chắc chứ?!
"
Nhiếp Thiên sắc mặt tái nhợt, gật đầu thật mạnh, lại một lần nữa thúc giục: "Nếu như ta sai, ta sẽ lấy tính mạng mình đền bù!
"
Phan Đào hoảng sợ.
"Đi chứ!
" Nhiếp Thiên rít lên.
Phan Đào lại không chút do dự, cầm theo một cây trường thương màu vàng, như hóa thân thành một đạo thiểm điện, nháy mắt đã đến sau lưng Đồng Hạo.
Cây trường thương màu vàng óng đột nhiên nổ bắn ra kim mang loá mắt, hào quang màu vàng kia, khiến Nhiếp Thiên Đô không thể không nhắm mắt lại.
"Phốc!
"
Sau khi nhắm mắt, hắn nghe tiếng trường thương hạ xuống đất.
Sau một khắc, mấy con thằn lằn hành động điên cuồng gào rú cũng từ dưới đất đá kia truyền ra.
Máu xanh thẫm từ trường thương màu vàng và mặt đất bắn ra như ồ ạt.
Tiếng Tích dịch kêu gào truyền ra từ sâu trong lòng đất, đinh tai nhức óc!
Vùng đất băng kia bắt đầu chấn động mãnh liệt, địa hành tích cuồng nộ, mang theo hung tính, như muốn thoát ra khỏi mặt đất.
Phan Đào so với bọn Khương Miêu thì có kinh nghiệm thực chiến phong phú hơn nhiều, vừa thấy một thương đâm xuống, máu tươi từ dưới đất trào ra, hắn liền biết Nhiếp Thiên hoàn toàn phán đoán chính xác!
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ mừng rỡ điên cuồng, đồng tử màu đen đột nhiên biến ảo thành màu ám kim!
Một luồng linh lực dồi dào chấn động từ mũi thương kia của hắn ầm ầm bạo ra. Hắn nhanh như chớp rút trường thương ra, lại mãnh liệt đâm về phía đại địa!
Kim sắc quang mang chói mắt lại lần nữa từ mũi thương nở rộ, khiến Nhiếp Thiên không thể không nhắm mắt lại lần nữa.
"Xùy!
"
Thanh âm kia, lại một lần nữa từ bên kia Phan Đào vang lên, tiếng Địa Hành Tích gào thét đau đớn, cũng chợt truyền đến.
"Hắc! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!
"
Phan Đào hai lần công kích thành công toàn bộ, nhếch miệng nhe răng cười, lòng tin tăng nhiều, hắn lại rút trường thương ra, lại muốn đâm xuống.
Song hai lần chịu thiệt địa hành tích, cũng rõ ràng kịp phản ứng, biết hành tung mình đã bại lộ.
Con thằn lằn địa hành kia, dưới trọng thương, không có ý đồ tử chiến với Phan Đào, lại co rụt vào lòng đất.
"Ồ!
"
Phan Đào kinh ngạc, hắn nhìn thấy một gò đất cao cao, nhanh chóng bay về phía xa.
Địa Hành Tích cấp hai đã có đủ trí tuệ, thân thú bị xuyên thủng hai lần nên nó không dám ở lại chiến đấu nữa.
Địa Hành Tích vậy mà lại chạy trốn!
"Trịnh Thụy! Ngươi không cần tới đây, con Địa Hành Tích kia chạy thoát rồi! Ha ha! Nó vậy mà lại chạy trốn!
" Phan Đào hưng phấn, quơ thanh trường thương màu vàng, hô to gọi nhỏ.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!