Editor: Kingofbattle
Ngay lúc này, sau lưng hắn truyền tới giọng hỏi của A Thái: “Đồ ca, có chuyện gì thế? Ai đến vậy?”
Nhưng một giây sau, câu hỏi chuyển thành kinh ngạc: “Moá nó! Điều tra viên cấp 1 Bộ Chính Trị?”
Khâu Đồ quay đầu lại, thấy A Thái và Lão Ưng mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm ra cửa.
Rõ ràng là hai người này bị tiếng động ngoài cửa đánh thức, tóc tai bù xù như tổ chim chưa được chải chuốt, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi rộng thùng thình, trông bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Nhưng nhân viên ngoài cửa lại không cảm thấy kỳ lạ chút nào, trong thế giới này, sinh tồn vốn đã là một việc khó khăn, ngoài một số ít quyền quý, có mấy ai bận tâm đến chất lượng cuộc sống chứ?
Anh ta đưa tay nhận bộ đồng phục và phù hiệu từ điều tra viên tạm thời, sau đó dùng hai tay kính cẩn đưa cho Khâu Đồ: “Thưa ngài!
”
Khi Khâu Đồ nhận lấy đồng phục, điều tra viên ấy vẫn chưa rời đi, anh ta lấy ra một tờ giấy từ túi, lại một lần nữa hai tay dâng lên cho Khâu Đồ.
“Thưa ngài! Đây là phương thức liên lạc của tôi.
”
“Nếu có bất kỳ việc gì cần tôi giúp, xin ngài cứ chỉ bảo, tôi nhất định luôn sẵn sàng!
”
Sau đó, anh ta nhắc lại tên mình: “Tôi tên là Lý Khả.
”
Nói xong, anh ta chào kiểu quân đội một cách chuẩn mực rồi rời đi dứt khoát không chút do dự.
Nhìn bóng lưng của Lý Khả, ánh mắt Khâu Đồ lóe lên vài tia suy nghĩ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Quả nhiên, người thông minh ở đâu cũng có.
Hôm qua, A Thái có thể được vào Bộ Đặc Vụ, hắn đã không ngừng tận dụng cơ hội trước mặt Phương Minh, dùng đủ kế sách.
Hôm nay, khi hắn thăng cấp trở thành điều tra viên cấp 1 của Bộ Chính Trị, lập tức đã có người chủ động tìm đến.
Đúng vậy, điều tra viên cấp 1, đặc biệt trong các bộ phận quyền lực như Bộ Chính Trị, thật sự rất được trọng vọng.
Nghĩ vậy, Khâu Đồ cất tờ giấy của Lý Khả vào túi, nếu sau này có cơ hội, hắn không ngại cho gã điều tra viên thông minh này một cơ hội.
Quay lại bên trong, A Thái đã chạy tới gần, ngó đông ngó tây với vẻ mặt khó tin, nói: “Đại ca, anh thật sự thành điều tra viên cấp 1 rồi? Còn được vào Bộ Chính Trị nữa?”
Khâu Đồ vừa đóng cửa vừa mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.
”
A Thái mặt mày rạng rỡ, kích động reo lên: “Bà mẹ nó! Tối qua em còn lo anh xảy ra chuyện!
”
“Vì vậy mới kéo Lão Ưng ngồi chờ ở cửa vườn, dự định nếu anh không ra thì xông vào cứu anh!
”
“Kết quả là anh chẳng những không sao, mà còn thăng chức?”
Nghe A Thái nói, Khâu Đồ không nhịn được bật cười: “Xông vào cứu tôi? Chỉ với cái thiết chuỳ của cậu à?”
“Cậu biết bên trong có bao nhiêu điều tra viên, bao nhiêu khẩu súng không?”
“Chỉ sợ còn chưa kịp chạy đến trước mặt tôi, đã bị bắn tan xác rồi.
”
A Thái nghe vậy ngây ngô gãi đầu: “Em không quan tâm! Dù sao em cũng phải cứu anh!
”
“Từ lúc anh nhặt em về khi còn nhỏ, mạng của em đã là của anh rồi!
”
Nghe câu nói của A Thái, ánh mắt Khâu Đồ thoáng dao động, không khỏi nhớ lại quá khứ giữa hắn và A Thái.
Ngày đó, lời hắn nói với Phương Minh chỉ là nửa thật nửa giả, đúng là A Thái từng tham gia băng nhóm, và vì chống lại quân đội nên bị đưa vào danh sách đen.
Nhưng giả là chuyện cha mẹ A Thái từng giúp đỡ hắn, thực ra, hai người họ, hay đúng hơn là cả nhóm mười mấy đứa trẻ, đã dựa vào nhau để sống.
Khâu Đồ là một cô nhi thời loạn, lúc nhỏ sống bằng việc nhặt rác, năm 6 tuổi, hắn nhặt được A Thái đang hấp hối trong đống rác, năm 8 tuổi nhặt được Lão Ưng, năm 10 tuổi nhặt được A Khôn.
Trong thế giới loạn lạc đầy tai biến này, ăn bữa hôm lo bữa mai, mấy đứa trẻ này tụ lại với nhau để sưởi ấm và sinh tồn, dần dần, nhóm người ngày càng lớn, cuối cùng phát triển thành hơn 20 người.
Sau này, khi trưởng thành, bọn họ dần bị các băng nhóm địa phương thu hút và thâu tóm, nhưng tình nghĩa giữa bọn họ không hề phai nhạt, vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Về sau nữa, khi thành phố Tân Giới được liệt vào khu chờ quy hoạch, quân đội tiến hành càn quét, các băng nhóm ngầm bị tiêu diệt như bọt biển.
Nhóm nhỏ năm đó có người bị giết, có người bị đưa vào danh sách đen, có người trốn thoát.
Cuối cùng, khi thành phố Tân Giới được thành lập, Khâu Đồ nhờ diện mạo ưa nhìn, sức khỏe tốt, không có tiền án, lại biết lái xe học từ băng nhóm, nên đã trở thành điều tra viên, sau đó, hắn lần lượt tìm lại những người huynh đệ của mình, sắp xếp cho bọn họ cuộc sống ổn định.
Vì thế, hắn và A Thái là tình cảm gắn bó bằng sinh mạng, cũng vì vậy mà A Thái mới có thể nói một cách chân thành rằng, dù bị bắn tan xác cũng phải cứu Khâu Đồ.
Nghĩ đến đây, Khâu Đồ nhìn A Thái thật sâu, rồi vỗ mạnh lên vai cậu ta.
Những người cấp dưới như Lý Khả, tìm đến vì lợi ích, Khâu Đồ cần, nhưng những người huynh đệ như A Thái, Khâu Đồ lại càng cần hơn.
Giống như một vĩ nhân từng nói: muốn làm nên việc lớn, phải kết giao thật nhiều bạn bè, giảm bớt kẻ thù.
Chỉ có gắn kết tất cả các nguồn lực có thể đoàn kết, mới có thể vươn xa, làm lớn mạnh và tạo nên kỳ tích!
Thay xong bộ đồng phục mới, đeo phù hiệu mới, Khâu Đồ nhận được thông báo từ Cổ Xu.