Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Thường Thế
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 106
Đánh giá:                      
Quân sự
Dị Năng
Mạt Thế
Khoa học
     
     

Editor: Kingofbattle

“Thẩm Linh Sương tôi làm sao có thể lừa bịp!

Khâu Đồ liếc nhìn thiếu nữ đầy nghi hoặc, dù không giỏi tra hỏi, nhưng hắn chính là cao thủ bịp người.

Cử chỉ và biểu cảm của thiếu nữ trong mắt một bậc thầy lừa gạt như hắn thực sự đầy sơ hở.

Thứ nhất, nàng cứ giữ thói quen duy trì giao tiếp bằng mắt với hắn, đây là lỗi thường gặp của kẻ mới tập nói dối: họ tưởng rằng làm vậy sẽ tăng thêm độ tin cậy.

Thứ hai, nàng nhiều lần lặp đi lặp lại một thông tin, chẳng hạn như “Thẩm Ngọc Châu” hay “Nói ai cơ”, điều này thực tế là biểu hiện của sự chột dạ.

Cuối cùng, hành động hét to, cử chỉ khoa trương như đập bàn, đều là biểu hiện của việc cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực tế là trống rỗng.

Vậy nên, cô nàng này đang nói dối?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Khâu Đồ từ từ biến mất, hắn lặng lẽ nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ lúc đầu còn tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng dần dần ánh mắt trở nên lảng tránh, sau cùng cúi đầu ăn cơm.

Thấy vậy, Khâu Đồ thản nhiên kéo chiếc bàn sang một bên, nàng ta vươn đũa, la lên:

“Ơ? Ơ? Anh làm gì thế!

Khâu Đồ lạnh mặt, chỉ vào bộ đồng phục đen của mình, nghiêm giọng hỏi: “Cô có biết bộ đồng phục này thuộc bộ phận nào không?”

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn.

Khâu Đồ dứt khoát nói: “Bộ Chính Trị!

Nói xong, hắn hỏi tiếp: “Cô biết Bộ Chính Trị chuyên làm gì không?”

Cô gái bối rối lắc đầu.

Khâu Đồ giải thích: “Chuyên xử lý gián điệp, phản gián, và các nhiệm vụ đen tối!

Tiếp đó, hắn hỏi thêm: “Vậy cô có biết chúng tôi thường dùng những thủ đoạn nào để tra hỏi không?”

Thái độ của thiếu nữ rõ ràng mềm xuống, nàng rụt vai lại, tỏ vẻ đáng thương lắc đầu.

Khâu Đồ lấy từ trong túi ra một xấp ảnh màu hơi mờ, ném mạnh xuống trước mặt cô gái.

Thiếu nữ cầm lấy xấp ảnh, định xem nhưng vì tay còn cầm đũa nên hơi lưỡng lự, rồi nàng ngậm đũa vào miệng và bắt đầu lật xem.

Những bức ảnh này là do Khâu Đồ chiều nay đặc biệt đến Bộ Chính Trị mượn dùng, tất cả đều là cảnh tra tấn hoặc thi thể chết thảm.

Ngay cả Khâu Đồ khi nhìn cũng cảm thấy rùng mình, huống chi là một thiếu nữ như Thẩm Linh Sương.

Vừa xem được hai tấm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt, đôi mắt trở nên vô hồn.

Thấy vậy, Khâu Đồ giả vờ hỏi: “Cô run cái gì?”

Thẩm Linh Sương lắp bắp nói: “Tôi, tôi đâu có run đâu!

Nói đến cuối câu, răng nàng đã “cập cập cập” va vào nhau.

Khâu Đồ nhìn thấy, trong lòng thầm cười, đúng là đồ vô dụng, cứ tưởng giỏi lắm, bị dọa một chút đã nhũn cả ra rồi.

Thấy thời cơ đã đến, hắn không tiếp tục gây áp lực mà vừa thu lại xấp ảnh vừa nhẹ giọng trấn an:

“Yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm tổn thương cô.

“Cô cũng không muốn gặp chuyện như thế này, đúng không?”

Thẩm Linh Sương vội vàng lắc đầu, có thể sợ Khâu Đồ không tin, nàng ta lắc như trống bỏi.

Thấy vậy, Khâu Đồ hài lòng gật đầu, bắt đầu hỏi lại: “Được rồi, nói xem cô là ai? Tại sao lại đến thành phố Tân Giới?”

Thẩm Linh Sương nhìn Khâu Đồ với ánh mắt đáng thương: “Tôi trốn chạy từ khu quy hoạch thuộc quyền quản lý của khu tị nạn thứ 3, gia đình gặp đại nạn, không còn cách nào khác nên tôi phải chạy đến khu tị nạn thứ 8.

Khâu Đồ lấy sổ ra, tiện tay ghi lại lời khai:

“Đừng nói chung chung như vậy, nói cụ thể đi, khu quy hoạch nào của khu tị nạn thứ 3?”

Thẩm Linh Sương lí nhí nói: “Thành phố số 7.

Khâu Đồ ghi lại, tiếp tục hỏi: “Thế cô làm cách nào để trở thành Dược Tề Sư?”

Thẩm Linh Sương dè dặt trả lời: “Truyền thừa trong nhà…”

“Truyền thừa trong nhà?” Khâu Đồ tò mò hỏi.

Thẩm Linh Sương gật đầu: “Nhà tôi là gia tộc y dược, nên tôi học cách phối thuốc từ nhỏ, dần dần thành thạo.

Khâu Đồ nhíu mày nhìn nàng ta: “Vậy công thức chế tạo Dược Tề Tai Biến cũng là gia truyền à?”

Thẩm Linh Sương ngạc nhiên nhìn Khâu Đồ: “Anh biết Dược Tề Tai Biến sao?”

Khâu Đồ: “Mới mẻ lắm chắc? Cô không biết tại sao mình bị bắt à?”

Thẩm Linh Sương chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: “Chẳng phải bị bắt vì bán thuốc giả sao?”

Khâu Đồ: ?

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đầy bối rối.

Một lúc sau, Khâu Đồ gõ gõ sổ tay, lớn tiếng nói: “Đừng có làm trò ở đây!

“Cô tưởng tôi đang đùa với cô à?”

“Tôi nói cho cô biết, đây là tra hỏi, tra hỏi đấy!

Nói xong, hắn hung dữ trừng mắt nhìn cô gái, đổi giọng hỏi:

“Tôi hỏi cô, cô có biết chế tạo Dược Tề Tai Biến hay không?”

Thẩm Linh Sương rụt cổ, rón rén trả lời:

“Tôi chỉ biết chế tạo Dược Tề Tai Biến kém chất lượng thôi.

“Nhưng cụ thể tác dụng thế nào thì tôi không rõ…”

Nàng nhỏ giọng nói: "Dược tề tôi chế tạo thường rất kỳ quái, luôn có những hiệu quả kỳ quái.

“Ví dụ, hồi bé cha tôi bị sốt, tôi dựa theo công thức chế thuốc hạ sốt cho ông ấy.

“Sốt thì hạ rồi, nhưng cả người ông ấy cũng không còn nhiệt độ nữa…”

Khâu Đồ: ???

“Còn một lần, tôi thử thuốc mới, phát hiện thuốc bị nhiễm độc, chỉ có thể uống thuốc giải độc.

“Nhưng uống mấy viên thuốc giải độc cũng không ăn thua, không còn cách nào, tôi đành vừa nôn bọt xanh vừa nhai cỏ giải độc.

“Cỏ giải độc trong nhà bị tôi nhai sạch, nhai đến mức cả mặt tôi xanh lè mới chữa khỏi được.

Khâu Đồ: ???

Hắn cảm giác trên trán mình đã xuất hiện ba vạch đen thật dài.

Thiếu nữ trước mắt này rốt cuộc là thứ quái vật gì?