Editor: Kingofbattle
Nữ hầu cũng nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi đi, nàng ta vẫn không quên giật lấy chú mèo nhỏ khỏi tay Thẩm Linh Sương, rồi ôm chặt chú mèo, nước mắt lưng tròng chạy mất.
Nhìn dáng vẻ trốn chạy thê thảm của hai người kia, Khâu Đồ không khỏi thắc mắc: “Con nhóc này rốt cuộc đã làm gì, khiến bọn họ trông như gặp ma thế này?”
Lúc này, cuối cùng Thẩm Linh Sương cũng lấy lại được tinh thần.
Nhìn Khâu Đồ điển trai trước mắt, khuôn mặt nàng thoáng ửng đỏ, nhưng lòng tự tôn mạnh mẽ khiến nàng ngẩng đầu chất vấn: “Hôm nay anh đi đâu thế? Sao không đến đây thẩm vấn em?”
Khâu Đồ nhíu mày, chẳng buồn nhường nhịn, lạnh lùng đáp: “Chuyện của anh liên quan gì đến em?”
Tuy vậy, ngay sau đó, anh vẫn bổ sung thêm: “Anh là đội trưởng đội bảo vệ, đương nhiên phải bảo vệ bên cạnh tiểu thư Thư Mạn.
”
Thẩm Linh Sương nghe hắn trả lời, trong lòng dù thoáng chút bực tức nhưng vẫn không nhịn được mà chuyển sự chú ý: “Tiểu thư Thư Mạn?”
Lẩm bẩm cái tên ấy, nàng bất giác nhớ lại khi vừa được đưa tới Tần gia, mình đã gặp qua người phụ nữ xinh đẹp kia.
Vẻ đẹp ấy khiến ngay cả nàng, một người phụ nữ cũng phải ghen tị.
Lòng nàng bỗng dấy lên một nỗi thất vọng nhè nhẹ, nhưng không kìm được, nàng hỏi tiếp:
“Vậy anh thấy em và tiểu thư Thư Mạn, ai đẹp hơn?”
Khâu Đồ nghe vậy, nhìn nàng từ đầu đến chân.
Thẩm Linh Sương tuy có đường nét xinh đẹp, nhưng vì tuổi còn nhỏ, dung nhan chưa thực sự nở rộ, so sánh với Tần Thư Mạn quả thực là tự chuốc lấy nhục.
Nhưng Khâu Đồ lại trả lời: “Chắc chắn là em.
”
“Tần Thư Mạn làm sao sánh được với em chứ?”
Phương pháp thao túng tình cảm số 9: Dùng những lời ngon ngọt mà đối phương biết rõ là giả, có thể nhanh chóng gia tăng thiện cảm từ phía đối phương.
Thẩm Linh Sương, không ngờ được đáp án này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nàng bối rối hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên.
” Khâu Đồ giơ tay thề: “Anh lấy tính mạng của lãnh đạo Diêm Sân ra thề, nếu có nửa lời gian dối, ông ấy nhất định chết không chỗ chôn!
”
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Thẩm Linh Sương bỗng ngọt ngào như nếm mật, ai mà chẳng biết Diêm Sân chính là người đã phát hiện và đề bạt Khâu Đồ, nhờ có ông ta, Khâu Đồ mới có thể trở thành một đặc vụ cấp một của Bộ Chính Trị khi còn trẻ như vậy.
Hôm nay, từ miệng điều tra viên trông giữ, Thẩm Linh Sương đã biết được rất nhiều về Khâu Đồ.
Nàng khẽ gật đầu, vẻ mặt hài lòng, tuy miệng không nói, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Lúc này, sau khi đã thành công tạo được thiện cảm, Khâu Đồ liền chuyển chủ đề sang lý do hôm nay anh đến: “Linh Sương, anh cần em giúp một chuyện.
”
Dù trước đó đã bị Khâu Đồ dùng đủ chiêu trò khiến lòng xao động, nhưng bản tính cứng đầu của nàng vẫn khiến nàng không khỏi làm giá một chút.
Nàng nghiêng đầu, chu môi, nũng nịu nói: “Anh nhờ em là em phải làm à? Vậy chẳng phải em mất mặt lắm sao?”
Khâu Đồ đáp, giọng chắc nịch: “Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu.
”
“Nếu em không đồng ý, anh chỉ có thể giúp em nhớ lại hình phạt hôm qua thôi.
”
Nghe giọng điệu vừa bá đạo vừa mập mờ của hắn, khiến trái tim Thẩm Linh Sương khẽ run lên.
Mặt nàng đỏ ửng, quay đầu đi, lầm bầm: “Làm thì làm, đe dọa người ta làm gì chứ.
”
Sau đó, nàng ta hậm hực hỏi: “Anh muốn em làm gì?”
Khâu Đồ lấy từ túi ra một gói đồ, đưa cho nàng ta.
Lúc nhận gói đồ, Thẩm Linh Sương tỏ ra khá hờ hững, nhưng khi nhìn thấy rõ thứ bên trong, đôi mắt nàng lập tức mở to: “Cực Quang Thạch! Nước Mắt Ánh Trăng!
”
Nhận ra đây là hai loại vật liệu tai biến quý giá, nàng ngạc nhiên nhìn Khâu Đồ: “Anh lấy hai thứ này từ đâu?”
Khâu Đồ lắc đầu, từ chối trả lời: “Đây là bí mật, em đừng có hỏi.
”
Thẩm Linh Sương cũng ngoan ngoãn không hỏi nữa, nhưng khi bàn tay đeo còng bạc của nàng lướt qua hai món nguyên liệu kia, ánh mắt nàng bỗng trở nên phức tạp.
Nàng thu lại vẻ trêu đùa trên mặt, nghiêm túc nhìn Khâu Đồ và hỏi: “Quan hệ giữa chúng ta chẳng phải không tốt sao? Anh lại dám tin tưởng giao mấy thứ này cho em như vậy à?”
“Không sợ em cố tình làm hỏng, khiến dược tề thất bại sao?”
“Anh chắc cũng chưa thấy qua dược tề tai biến đâu nhỉ? Không sợ em lén làm giả, chiếm lấy hai vật liệu quý giá này sao?”
“Còn có, anh từng thấy qua khả năng luyện dược của em chưa? Không sợ em thất bại sao?”
Khâu Đồ không trả lời trực tiếp chuỗi câu hỏi ấy, mà thay vào đó lại hỏi lại nàng: “Em sẽ cố ý làm hỏng, khiến dược tề của anh thất bại sao?”
Thẩm Linh Sương lắc đầu: “Không.
”
Khâu Đồ lại hỏi: “Em sẽ chiếm đoạt hai vật liệu này chứ?”
Nàng tiếp tục lắc đầu: “Không.
”
Khâu Đồ hỏi nốt câu cuối cùng: “Em có tự tin chế tạo thành công Dược Tề Tai Biến hay không?”
Lần này, Thẩm Linh Sương do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ít nhất em có chín phần nắm chắc.
”
Nghe vậy, Khâu Đồ mỉm cười: “Vậy thì tại sao anh phải lo lắng?”
“Em cho rằng chúng ta quan hệ không tốt, nhưng anh lại thấy em rất đáng tin.
”
“Vì vậy…anh tin tưởng em.
”
Bốn chữ cuối cùng vang lên khiến Thẩm Linh Sương sững sờ tại chỗ.
Có lẽ, chưa từng có ai tin tưởng nàng như vậy, trong phút chốc, nàng cảm thấy hoang mang, lắp bắp:
“Nhưng, nhưng em…”
Một lát sau, nàng hít sâu vài lần, cố ép mình bình tĩnh lại.
Nàng phức tạp nhìn Khâu Đồ, giọng đầy trăn trở: “Nhưng Khâu Đồ, em không dám đảm bảo thuốc em chế ra sẽ thực sự giúp anh thức tỉnh tai biến.
”