Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Thường Thế
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 125
Đánh giá:                      
Quân sự
Dị Năng
Mạt Thế
Khoa học
     
     

Editor: Kingofbattle

Nói xong, hắn khó chịu ngửa cổ uống cạn thêm một ly rượu.

Lúc này, Tần Thư Mạn như nhớ ra điều gì, vừa nhấp một ngụm nước vừa hỏi: “Vậy tiếp theo anh định làm gì?”

Khâu Đồ tiếp tục uống rượu: “Còn làm gì nữa? Tiếp tục điều tra thôi.

Tần Thư Mạn lại hỏi: “Thế anh định điều tra theo hướng nào?”

Hai người cứ thế vừa nói vừa uống từng ly từng ly.

Không biết họ đã uống bao nhiêu ly hay nói chuyện bao lâu, nhưng ngay khi Tần Thư Mạn dường như càng ngày càng hiểu rõ kế hoạch của Khâu Đồ, bất ngờ nàng cảm thấy một bàn tay to đặt lên eo mình.

Trong khoảnh khắc đó, nàng giật mình, lập tức nhìn về phía Khâu Đồ.

Chỉ thấy Khâu Đồ, vốn còn tỉnh táo ban nãy, giờ đây có vẻ đã ngấm men say, đôi mắt loa chứa đựng thứ cảm xúc khiến người ta không dám đối diện.

Nàng hơi hoảng hốt giữ chặt lấy tay Khâu Đồ, ngăn hắn kéo váy mình lên, nhỏ giọng nói:

“Khâu, Khâu Đồ, ngoài kia còn có người hầu đấy!

Mà lúc này Khâu Đồ say quắc cần câu, gương mặt điển trai đỏ bừng vì rượu, ghé sát tai nàng, thì thầm:

“Im nào, che miệng lại, chẳng ai biết đâu.

“Hơn nữa, anh chỉ muốn cùng em trao đổi chút tình báo thôi mà.

Trong khi nói chuyện, hắn thổi hơi nóng vào tai Tần Thư Mạn, khiến nàng ta nổi da gà.

Nửa tiếng sau, Tần Thư Mạn yếu ớt tựa vào quầy bar, giữ chặt váy, ánh mắt ngập tràn sự tức giận nhìn bóng lưng Khâu Đồ, miệng lẩm bẩm: “Đồ khốn, đúng là đồ khốn kiếp!

Còn Khâu Đồ, thắt chặt đai lưng, với ánh mắt mơ màng, đẩy cửa bước ra khỏi quầy rượu, trên tay bất ngờ xuất hiện vài dấu răng đỏ tươi.

Người hầu đứng bên ngoài không nhận ra điều gì, nàng nhìn Khâu Đồ một cái, cúi nhẹ người hành lễ.

Khâu Đồ gật đầu với nàng, rồi nói với giọng lè nhè say xỉn:

“Tiểu thư Thư Mạn cũng say rồi, đi không nổi nữa, mau đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi đi.

“Vâng.

Người hầu đẩy cửa bước vào, còn Khâu Đồ thì loạng choạng rời khỏi sân của Tần Thư Mạn.

Tuy nhiên, khi bước ra khỏi sân, bước chân hắn dần trở nên ổn định, ánh mắt mơ màng cũng trở nên sáng rõ, tràn đầy thâm trầm.

“Uống rượu đúng là dễ gây họa thật.

“Nhưng may là không phải mình, mà là Tần Thư Mạn.

“Nàng ta giả vờ giỏi như thế, hôm nay chỉ vì uống rượu mà không cẩn thận để lộ sơ hở.

“Mặc dù bây giờ mình và nàng ta như châu chấu trên một sợi thừng, nhưng lập trường của chúng ta vẫn có chút khác biệt.

“Ví dụ, nếu chứng minh được Tần gia có quan hệ với quân đội và lực lượng phản chính phủ, điều này chỉ có lợi cho mình, nhưng lại không hề có lợi cho nàng.

“Bởi vì, chỉ cần thu thập đủ chứng cứ, mình có thể bịa giả thành thật, bán đứng nàng cùng Tần gia.

“Trong tình huống như vậy, nàng lại không lo mình sẽ thu thập được chứng cứ để bảo vệ nàng, mà chỉ quan tâm mình sẽ điều tra theo hướng nào, điều này rất không phù hợp với tính cách của nàng ta.

“Xem ra, trực giác của mình quả nhiên không sai,

thân phận của cô ta quả thật có vấn đề.

“Vậy thì, mồi đã thả xuống, chỉ cần xem bên nào liên hệ với mình, sẽ biết được rốt cuộc Tần Thư Mạn là người của ai.

“Cũng có thể làm rõ tại sao bọn họ cứ mãi dây dưa với mình.

Nghĩ đến đây, Khâu Đồ cảm thấy lớp sương mù bao phủ trước mắt mình từ khi xuyên không dần tan biến, dường như hắn đã mơ hồ thấy được vết tích của sự thật.

Trở lại nơi đóng quân của đội bảo vệ, Tào Đại Bưu đã đợi từ lâu.

Thấy Khâu Đồ mãi mới đến, ánh mắt hắn phun lửa, giọng nói như từ kẽ răng nghiến ra:

“Công vụ của ngài thật sự bận rộn, thuộc hạ đã đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.

Khâu Đồ không để tâm, thậm chí chẳng trả lời câu hỏi của Tào Đại Bưu.

Hắn ung dung ngồi xuống ghế, rồi bất ngờ đổi chủ đề:

“Bưu ca, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Tào Đại Bưu không theo kịp lối suy nghĩ lạ lùng của Khâu Đồ, nhưng vẫn trả lời:

“35 rồi.

Khâu Đồ “Ồ” một tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó ngẩng lên hỏi:

“Tôi nhớ trong cả thành phố Tân Giới hình như không có gia tộc lớn hoặc tổ chức nào đứng đầu mang họ Tào, đúng không?”

Ánh mắt Tào Đại Bưu hơi lóe lên, không trả lời ngay.

Khâu Đồ đặt ly trà sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Điều tra viên tạm thời mỗi tháng nhận 300 đồng xu, điều tra viên cấp 3 nhận 1 đồng bạc và 500 đồng xu mỗi tháng, điều tra viên cấp 2 nhận 3 đồng bạc, còn điều tra viên cấp 1 thì nhận 8 đồng bạc.

“Thành phố Tân Giới được thành lập mới một năm, Bộ Chính Trị cũng chỉ hoạt động nửa năm, loại trừ các chi phí sinh hoạt hàng ngày, anh tích lũy được bao nhiêu? 30 đồng bạc chăng?”

Tào Đại Bưu há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng không thốt ra lời.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Khâu Đồ bước vào phòng trong, mang ra một chiếc rương đặt lên bàn, mở nắp ra, để lộ những đồng bạc lấp lánh khiến mắt người sáng rực.

Khâu Đồ ngồi trở lại ghế, chậm rãi nói:“Tôi năm nay 21 tuổi, cùng cấp bậc với anh, nhưng phía trên của tôi thì có cao tầng trong khu trú ẩn chống lưng, dưới tôi thì được cục trưởng ủng hộ.

“Trẻ tuổi, có tiền, có quyền, lại còn là cấp trên của anh, anh định đấu với tôi bằng cách nào?”

“Dù anh có thật sự thành công cản đường tôi, vài tháng nữa tôi thăng chức, muốn xử lý anh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”