Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Thường Thế
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 128
Đánh giá:                      
Quân sự
Dị Năng
Mạt Thế
Khoa học
     
     

Editor: Kingofbattle

Nghe đến đây, Khâu Đồ hơi ngừng lại, hắn hỏi với vẻ thích thú:

“Thật ra, Tứ gia, so với việc Tần trưởng phòng cấu kết với tổ chức phản chính phủ, tôi lại tò mò hơn tại sao ông lại nhắm vào Tần trưởng phòng như vậy.

“Ông ta sụp đổ thì ông được lợi gì?”

Tần Tứ gia đáp thẳng thừng: “Không có lợi ích gì cả!

Sau đó có chút tiếc hận nói ra: “Nhưng tôi không thể đứng nhìn hắn phá hủy cơ nghiệp mà cha tôi đã gầy dựng bằng cả đời mình!

Giọng điệu ông ta mang vẻ hoài niệm: "Năm đó, cha tôi hai bàn tay trắng khởi nghiệp, chật vật vất vả, gây dựng nên cơ nghiệp to lớn của Tần gia! Ngoài 100 cân vàng mà ông nội để lại, một công ty khoa học kỹ thuật và vài chục thuộc hạ đáng tin, ông ấy chưa từng dựa vào bất kỳ ai!

"

"Vì vậy, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hủy sự nghiệp mà cha tôi đã dành cả đời xây dựng!

"

Khâu Đồ: "Hiểu rồi.

"

Tần Tứ Gia “Ừm” một tiếng, sau đó nói: "Vậy nên, khi biết được nhị ca của tôi làm ra chuyện này, tôi đã hiểu rằng chỉ có cách cắt đứt quan hệ mới có thể giúp Tần gia thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

"

"Lần trước, tôi để lại tài liệu kia là muốn xem liệu Khâu thám viên có dám điều tra chuyện này thật hay không.

"

"Mà hôm qua, khi cậu điều một đội điều tra viên thuộc Bộ Chính Trị bắt đầu tra xét, chuyện này khiến tôi tin tưởng vào thành ý của cậu, vì thế, tôi cũng sẵn lòng thể hiện thành ý của mình nhiều hơn.

"

Nghe xong lời của Tần Tứ Gia, Khâu Đồ im lặng một lát, rồi đáp: "Được, vậy phiền Tứ gia gửi địa chỉ và thời gian vào bộ đàm của tôi.

"

Tần Tứ Gia cười sảng khoái hắc hắc, sau đó cúp máy.

Không lâu sau, bộ đàm của Khâu Đồ quả nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ với nội dung địa chỉ: khách sạn lớn Chí Chân, phòng 108, 8 giờ tối.

"Khách sạn lớn Chí Chân?"

Khâu Đồ lẩm bẩm cái tên này, còn chưa kịp đưa ra quyết định thì bộ đàm của hắn lại reo lên lần nữa.

Lần này, vẫn là một tin nhắn từ một số lạ khác gửi tới.

Nhìn lướt qua dãy số lạ, Khâu Đồ mở tin nhắn ra xem.

Bên trong chỉ có một câu ngắn gọn: 【Khâu thám viên, tôi có thông tin mà anh sẽ hứng thú, nếu muốn hợp tác, hãy đến khách sạn Milan vào 8 giờ tối nay】

Đọc xong tin nhắn, Khâu Đồ xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Lại là con cá nào mắc câu đây? Là Tòa Thị Chính? Quân đội? Một nhánh nào đó của Tần gia? Hay là tổ chức phản chính phủ?

Hơn nữa, liệu số điện thoại bí ẩn này có liên quan đến Tần Thư Mạn không? Hay đơn giản chỉ là người ngoài cuộc?

Thông tin quá ít khiến Khâu Đồ không thể xác định ngay.

Nhưng hắn chắc chắn một điều: lúc này trước mặt hắn là một sự lựa chọn thú vị.

Tần Tứ Gia hay là người bí ẩn?

Khách sạn Chí Chân hay khách sạn Milan?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khâu Đồ trở nên khó lường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh, đã trôi qua vài tiếng.

7 giờ tối.

Trước cửa khách sạn Chí Chân.

Tào Đại Bưu mặc thường phục, dẫn theo hai thuộc hạ, miệng ngậm điếu thuốc, nghênh ngang bước vào.

Nhìn thấy ba người họ, nữ lễ tân dáng người cao ráo nhanh chóng mỉm cười tiến lên, cúi chào và hỏi, “Chào ba vị, xin hỏi các vị có đặt phòng trước không ạ?”

Tào Đại Bưu ngậm điếu thuốc, hất cằm, kiêu ngạo đáp: “Phòng 107.

Nghe thấy vậy, nữ lễ tân mỉm cười rạng rỡ, nói: “Xin quý khách chờ một chút.

Nói rồi, cô ta lấy sổ ghi chép ra đối chiếu và hỏi: “Xin hỏi có phải là Tào tiên sinh không ạ?”

Tào Đại Bưu gật đầu.

Nữ lễ tân lập tức giơ tay làm động tác mời, mỉm cười nói: “Mời quý khách đi lối này.

” Nói xong, cô ta xoay người dẫn đường.

Đi theo sau nữ lễ tân, Tào Đại Bưu và hai thuộc hạ dùng khóe mắt quan sát kỹ bố cục khách sạn Chí Chân.

Rất nhanh, họ đã đến phòng bao, ba người cùng bước vào.

Quan sát một lượt cách bài trí trong phòng, Tào Đại Bưu hài lòng rút từ trong túi áo ra một đồng xu đồng mệnh giá 100 rồi đưa cho nữ lễ tân.

Hai mắt nữ lễ tân sáng lên, vừa định cầm thì Tào Đại Bưu nhìn lại đồng xu trong tay, vội vàng rút lại, thay bằng một đồng 10 xu và đưa cho nàng.

Nụ cười trên mặt nữ lễ tân thu lại, nàng nhận đồng xu với vẻ dửng dưng, cúi chào, rồi lắc hông rời đi.

Đợi lễ tân rời khỏi phòng, ba người lập tức trở lại trạng thái nghiêm túc.

Hai thuộc hạ ghé sát Tào Đại Bưu, nhỏ giọng hỏi: “Bưu ca, chúng ta đến đây làm gì thế?”

Không còn người ngoài, Tào Đại Bưu cũng bỏ vẻ ngông nghênh, hắn ra hiệu đóng cửa.

Một thuộc hạ nhanh chóng đến đóng cửa lại, rồi Tào Đại Bưu nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới để làm nhiệm vụ.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, nhỏ giọng tiếp: “Vào 8 giờ, phòng bên cạnh sẽ có hai nhóm người gặp nhau.

“Nhiệm vụ của chúng ta là nghe lén và chụp hình hai bên.

Nói xong, hắn hiệu cho hai thuộc hạ, hai người lập tức hiểu ý, rút ra từ trong áo những thiết bị nhỏ gọn.

Tào Đại Bưu khoác vai hai người, hạ giọng sắp xếp: “Lát nữa, Lão Lục đi vệ sinh, tiện thể giả vờ đi nhầm phòng để gắn thiết bị nghe lén vào.

“Lão Thất ra hành lang hút thuốc, đợi khi mục tiêu vào phòng thì tìm cơ hội chụp hình.

“Nếu không chụp được thì ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt, sau khi về thì lắp ráp lại hình dáng.

Hai thuộc hạ gật đầu nhận lệnh.

Nhận lệnh xong, Lão Lục đột nhiên ngẩn ra, tò mò hỏi, “Vậy Bưu ca, anh sẽ làm gì?”