" Rầm.
" Chu Minh đặt mạnh đồ uống ở trên bàn Văn Chiêu.
"Làm gì vậy! Cái bàn có thù oán gì với mày à?"
Chu Minh dùng tay gõ gõ cái bàn của cậu:"Đi xem bảng xếp hạng thành tích đi.
"
"Không đi.
" Văn Chiêu để mũ trên bàn, lấy điện thoại ra.
" Hừ, không được, mày nhất định phải đi.
" Chu Minh cười đắc ý, nói thêm:"Nói không chừng đây là học kỳ cuối cùng tao bao mày đồ uống đó.
"
Văn Chiêu không muốn đi nhưng cậu bị túm lấy đi xem bảng xếp hạng.
Đã có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, họ nhốn nháo vươn cổ lên nhìn.
" Nhiều người quá! Tao không muốn xem.
"
Chu Minh túm cậu: "Không được, nếu mày thua mày phải mời tao đồ uống cả học kì. "
"Được rồi.
" Văn Chiêu lười nhác vẫy vẫy tay ý bảo Chu Minh ra xem đi.
Chu Minh chen vào trong đám đông, Văn Chiêu đứng ở đằng sau chờ Chu Minh. Tự nhiên một đôi tay đặt lên vai cậu, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp:" Tới xem thành tích à?" để lại một trận tê dại.
Văn Chiêu quay đầu lại thấy mặt Giang Thăng gần trong gang tấc, Văn Chiêu hoảng loạn lui về phía sau hai bước.
Chu Minh chạy tới đánh vỡ không khí xấu hổ, ôm lấy Văn Chiêu một cái:" Đệt mẹ đệt mẹ, môn toán của mày đúng là xếp thứ nhất rồi kìa.
"
Giang Thăng nhìn chằm chằm hai tay trên vai Văn Chiêu, mặt không nhìn ra cảm xúc.
Văn Chiêu nghiêng mặt thấy ánh mắt Giang Thăng, cậu gạt tay Chu Minh trên người mình ra cười nói:" Tao đã đoán được rồi.
"
Chu Minh lại nhìn nhìn Giang Thăng trước mặt, xấu hổ mà nói: "Đã quên cậu lần này không được môn toán xếp thứ nhất, xin lỗi nha người anh em!
"
Giang Thăng cười nhạt, đi tới gần Văn Chiêu nhìn thẳng đôi mắt cậu:" Chúc mừng nhé!
"
Văn Chiêu bị hắn nhìn không được tự nhiên tùy ý gật gật đầu.
Chu Minh còn ở một bên nói không ngừng nghỉ, không ngờ mình lại thua cuộc.
Mu bàn tay Giang Thăng cùng mu bàn tay cậu cách rất gần nhau, thỉnh thoảng lại chạm nhau. Văn Chiêu có thể cảm nhận được Giang Thăng dùng ngón tay cọ cọ cổ tay cậu, hắn dùng đầu ngón tay xoa mạch đập trên da thịt khiến cậu khẩn trương nuốt nước miếng.
Chu Minh than thở: " Nhờ kết quả này tao lại phải mua nước uống cho mày cả một học kì rồi.
"
Văn Chiêu ho khan một tiếng, cậu đưa tay về phía sau, lòng bàn tay ngứa ngáy khiến cậu nhíu mày, cậu quay đầu liếc xéo Giang Thăng.
Chu Minh gãi gãi cằm nhìn bóng dáng Văn Chiêu cùng Giang Thăng, trong lòng khó hiểu, đi vệ sinh thì đi đi, cần gì hai người đi cùng nhau? Đi tiểu còn muốn đợi nhau nữa à?
Hai người chen nhau vào một phòng, Văn Chiêu bị ấn ở cửa hôn môi đến không thở nổi.
Giang Thăng buông cậu ra, hắn liếm mút hạ môi cậu, khàn giọng nói "Cởi quần ra đi.
"
Hơi thở Giang Thăng nóng rực phả trên mặt cậu, Văn Chiêu khó khăn quay đầu cường ngạch nói:"Bên ngoài còn có người.
"
Giang Thăng đem đầu đặt ở trên vai cậu buồn cười nói: "Lần trước làm ở WC, em sướng đến nỗi bắn ba lần.
"
Hơi thở Giang Thăng phun ở trên cổ cậu khiến cậu một trận tê dại. Tai Văn Chiêu đỏ lên, khuỷnh tay cậu huỵch trên người Giang Thăng: " Câm miệng.
"
Giang Thăng kéo quần áo cậu ra, gặm cổ cậu, hắn dùng hàm rằng cọ những vết trên cổ cậu, để lại dấu răng đậm nhạt khác nhau.
Văn Chiêu ngửa đầu thở phì phò cảm nhận được những vết gặm cắn của Giang Thăng. Qua vài tuần, vết thắt cổ trên cỏi cậu đã thành một màu tím sẫm, trông rất quỷ dị và kinh khủng như cậu đã từng bị treo cổ.
Giang Thăng liếm mút vết ngân trên cổ Văn Chiêu khiến nó càng thâm, hắn vừa lòng ngẩng đầu vỗ mông Văn Chiêu:" Lỗ nhỏ có ngứa không?"
Nửa thân Văn Chiêu tê dại, dâm huyệt chảy d*m thủy đầy mông. Văn Chiêu vội vàng dùng tay cởi quần, tay cậu run rẩy không sao cởi được.
Giang Thăng giúp Văn Chiêu đem quần cởi xuống dưới mông, hắn dùng tay sờ dưới háng cậu cùng mông cậu:" Dâm đãng, quần lót đều dính đầy d*m thủy của em này.
"
Văn Chiêu dùng tay vỗ vỗ mặt hắn bực bội nói: "Muốn làm thì nhanh lên. Nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì?"
Giang Thăng đưa tay vói vào quần lót cậu, hắn dùng tay khu