Bầu trời xa xăm, không một gợn mây, từng cụm mây trắng (tác giả mâu
thuẫn quá, rốt cuộc là có mây hay không đây?)… Đây đúng là dịp tốt! Diệp
Thiện Thiện cầm một cái khăn trắng trái chùi phải lau, mắt liếc ngang liếc
dọc. Thừa dịp quét dọn phòng ốc mà Thương Khung lại không có ở đây,
thời cơ tuyệt hảo!
Kiểm tra xong sảnh ngoài, bắt đầu tấn công vào trong phòng của Thương
Khung. Dọc theo sàn nhà, vách tường, bàn, ghế dài, lật trái lật phải, sờ hai
lớp ván giường, cuộn giấy, sách vở, thọc tay vào chai chai lọ lọ, hòm đựng
tranh…
Cuối cùng Diệp Thiện Thiện xác định mục tiêu ở dưới giường!
Nằm sấp xuống đất, chui đầu vào gầm giường tối thui, trong tình cảnh không
có đèn pin chiếu sáng, mắt thì vô dụng này, cũng may là còn tay. Vì thế cô
sờ đông sờ tây, quờ quạng lung tung…a…tay tóm được một cái gì đó, cầm
trong tay mềm mềm, hình như là vải vóc gì đó. Mừng thầm, hấp tấp bò ra
khỏi gầm giường định nhìn cho kỹ. Hơ? Dưới giường có đôi giày hồi nào
vậy? Nghi hoặc đưa tay chọt thử. Giày vải làm thủ công tuyền một màu
trắng. Rất quen mắt, không phải thứ cô chà mỗi ngày N lần???
Thương Khung? Diệp Thiện Thiện lấy tay che miệng, khóc không ra nước
mắt. Mới rồi mình làm gì thế? Làm gì…hình như là chọt chọt chân Thương
Khung. Hai thác nước mắt trong lòng phun ra. Diệp Thiện Thiện, mày không
có đầu óc à, sao mà bất cẩn vậy chứ! Giày của anh ta mày cũng dám sờ? Sờ
dơ mày phải đi chà đó!
!
!
Thương Khung cũng không lập tức lôi cô đang nấp dưới gầm giường ra mà
chậm rãi đi tới đi lui. Cô đang suy nghĩ xem có nên chủ động chui đầu ra,
thật thà để được khoan hồng hay không thì, tiếng bước chân và tiếng nói
chuyện đồng thời vang lên.
“Chủ thượng!
!
!
” Mềm nhũn tới tận xương cốt, Diệp Thiện Thiện nằm rạp
xuống đất run lẩy bẩy.
“Ngày hôm qua Thu nhi đến hầu hạ chủ thượng, chủ thượng nói muốn luyện
công. Thu nhi cả đêm gấp rút may cho xong tấm áo choàng này, cất lại để
khi trời lạnh chủ thượng luyện công có cái dùng.
”
Nhìn đi! Cô nàng dũng cảm biết bao! Đối diện với cái mặt âm trầm như vậy
mà còn nói ra được mấy câu đưa tình ẩn ý. Thật sự là mạnh mẽ! Diệp Thiện
Thiện nghĩ!
“Áo choàng?” Thương Khung nhìn nhìn tấm áo choàng đen thẫm trong tay
Mạc Nhược Thu, ánh mắt có vẻ nghĩ ngợi, “Ngươi vất vả rồi!
”
Diệp Thiện Thiện giữ lấy cái cằm sắp rớt ra! ...
. Anh cũng biết nói vất vả?
“Vì chủ thượng làm việc, Thu nhi cam tâm tình nguyện.
” Mạc Nhược Thu
lại gần Thương Khung “Chủ thượng mặc áo choàng vào, thử xem có vừa
hay không đi.
”
“Không cần phiền phức!
” Người nào đó lạnh như băng không thèm phối hợp
đáp.
“Từ sau khi chủ thượng mua Thu nhi về, chưa từng để Thu nhi hầu hạ.
Không biết có phải Thu nhi làm sai cái gì không, xin chủ thượng trách phạt.
”
Mạc Nhược Thu lã chã chực khóc, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi rất muốn hầu hạ ta?” Quỷ dị hỏi lại!
Mạc Nhược Thu chuyển khóc thành vui, ngồi ghé bên cạnh Thương Khung:
“Thu nhi rất sẵn lòng hầu hạ chủ thượng!
”
Trầm mặc mấy phút… Diệp Thiện Thiện nghe tiếng cởi quần áo sột soạt,
tiếp đó tiếng Mạc Nhược Thu rên rỉ càng lúc càng rõ ràng. Giọng nói cực kỳ
du dương không ngừng gọi chủ thượng.
Mặt đen thui. Hóa ra Thương Khung thích cái kiểu ôm ôm ấp ấp bộc lộ nhớ
nhung này? Nhưng mà có thể để cô đi ra ngoài rồi hai người lại sung sướng
tiếp được không? Nếu giờ cô chui ra…liệu Thương Khung có bóp chết cô
không? Cô không dám, vì thế bịt tai lại.
Theo dõi tiết mục “rang cơm” kéo dài từ từ… một tiếng hét thảm thiết!
Không phải chứ? Nhanh như vậy đã đi vào rồi? Nghe tiếng la này…không
lẽ… cái đó… của Thương Khung trời sinh “quái dị”? Diệp Thiện Thiện lúc
lắc đầu, không dịu dàng tí nào! Làm người đẹp Mạc kêu la thảm thiết như
vậy.
Tiếng