Trình Vũ thật sự bội phục Giản Chu Nghiên, lần trước ở hội đấu giá cô đã làm cô ta mất hết mặt mũi như thế, vậy mà cô ta không những thích ứng được mà còn đề nghị cùng ngồi ôn chuyện với cô!
Nhưng cô Giản tiểu thư có tâm trạng này còn Trình Vũ thì không có.
Giản Chu Nghiên nói xong bèn quay đầu trưng cầu ý kiến của những người khác, cô ta cười nhìn về phía Lục Thừa Doãn hỏi: "Thừa Doãn anh cảm thấy được không?"
Trên mặt Lục Thừa Doãn vẫn như cũ là hắn cực kỳ hòa khí tươi cười:
“Anh không có vấn đề gì, ngồi ở đâu cũng giống nhau.
"
Trình Phi cũng nói: “Anh cũng không có vấn đề gì.
"
Ánh mắt Trình Tư Mông lạnh lùng liếc nhìn Minh Hân Dao một cái, cũng nhún vai: “Mình cũng không.
"
Dịch Minh Kiệt cạo đầu trọc và Lưu Húc cũng tỏ vẻ không có gì, Giản Chu Nghiên lại liếc mắt nhìn Tưởng Ngân Châu, mặc dù anh ta không nói gì nhưng thật ra cũng không có ý phản đối, cuối cùng ánh mắt Giản Chu Nghiên dừng lại trên người Tạ Bác Nghệ, cười hỏi: "Bác Nghệ, anh để ý à?"
Tạ Bác Nghệ lười biếng dựa vào cây cột, một tay đút túi một tay chơi di động, nghe vậy anh ta mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giản Chu Nghiên, nhếch miệng cười rất ý vị thâm trường, nhưng giọng lại không chút để ý nói: “Cô sắp xếp là được, hỏi tôi làm gì?"
Giản Chu Nghiên không quá để ý kiểu cười ý vị thâm trường kia, cô ta gật đầu nhìn đám người Trình Vũ nói: "Các cô xem mọi người đều đồng ý ngồi chung rồi, các cô cũng không ngại chứ?"
Trình Vũ thật sự không hiểu nổi Giản Chu Nghiên, ba người các cô và nhóm người bọn họ cũng không phải là một đoàn thể, không hiểu vì sao muốn ép ở cùng nhau nữa.
Hơn nữa còn hỏi những người khác hết mới đến hỏi các cô, rõ ràng là một loại xã giao áp bách, rốt cuộc phần lớn xã giao của người trưởng thành đều là dối trá, cho nên sẽ không đắc tội với người khác.
Trình Vũ cũng không phải không thể dối trá, ví dụ như liên quan tới lợi ích, nhưng nhóm người bọn họ cũng không thể mang lại ích lợi gì cho cô, ngồi cùng bọn họ i rất mệt mỏi, ngay cả dối trá cô cũng lười phải diễn.
Cho nên, Trình Vũ cười với Giản Chu Nghiên, nói một câu đơn giản rõ nghĩa: "Xin lỗi, tôi để ý.
"
Tươi cười trên mặt Giản Chu Nghiên cứng đờ một chút, nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Văn Hi cũng không khách sáo nói một câu: "Xin lỗi, tôi cũng để ý.
"
Mà luôn nhát gan như Minh Hân Dao cũng thật cẩn thận nhấc tay, nhỏ giọng nói: "Tôi...
. Tôi cũng để ý.
"
Nụ cười trên mặt Giản Chu Nghiên quả thật cứng đờ đến độ sắp không duy trì nổi nữa.
Trình Tư Mông có lẽ nhìn không nổi nữa, cô ta trực tiếp chỉ tay vào Minh Hân Dao nói: “Cô là cái thá gì? Cô có tư cách gì để ý sao?"
Bởi vì có quan hệ đến Tưởng Ngân Châu cho nên từ trước đến nay Trình Tư Mông và Minh Hân Dao không hòa thuận được, lúc ở trường học Trình Tư Mông không ít lần ỷ vào thế lực nhà họ Trình bắt nạt Minh Hân Dao.
Minh Hân Dao cũng rất sợ cô ta, nghe thấy cô ta nói Minh Hân Dao sợ tới mức co rúm người lại, Trình Vũ thấy thế sắc mặt cũng âm trầm, lười khách khí với những lời này, nói thẳng: "Nếu chúng tôi không chào đón, các người cũng đừng mặt dày mày dạn nữa.
"
Trình Tư Mông bị lời nói của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên có mấy phần tức giận, đang muốn lý luận với Trình Vũ thì Trình Phi vội vàng kéo cô ta lại, lại nhìn mấy người Trình Vũ nói: "Thôi được rồi, chúng ta tìm chỗ khác ngồi cũng được.
"
Sau khi tiễn đám người này đi, cuối cùng bầu không khí mới tốt lên được một chút, Văn Hi bĩu môi nói: "Tới chỗ này cũng có thể gặp phải họ, thật là đen đủi.
"
Trình Vũ không quan tâm: "Mặc kệ đi, gọi nhiều rượu ngon như thế, đương nhiên phải uống xong mới đi được.
"
Tiểu soái ca hát một ca khúc thật thoải mái, tiếng hát réo rắt lưu động, nhạc đệm vừa nãy xảy ra kia cũng dần dần tan đi, tâm trạng ba người cũng trở nên nhẹ nhàng, bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc.
Trong ghế lô lầu hai nào đó, dưới ánh đèn mờ ảo, có một bóng người cao lớn ngồi ở trên sô pha màu đỏ sậm, trên tay anh cầm một ly Cocktail đặc biệt. Vốn ban đầu Kim Lê Dương cũng vô cùng không hiểu vì sao Lục tổng đột nhiên muốn tới đây thị sát, hơn nữa cửa lớn không đi mà lại càng muốn đi cửa chính. Mặc dù quán rượu này cũng là sản nghiệp dưới tay anh nhưng loại tài sản bé nhỏ như lỗ kim thế này không tới phiên Lục tổng đích thân đến thị sát kinh doanh, càng không cần phải lén lút tới thị sát, cho đến khi anh ấy nhìn thấy ghế dài dưới lầu có Lục phu nhân.
Đương nhiên, Kim Lê Dương cũng không dám khẳng định Lục tổng tới nơi này là vì vợ, mặc dù anh ấy đi theo bên người Lục tổng rất nhiều năm nhưng ông chủ này thật sự cao thâm khó đoán, tâm tư của Lục tổng trừ ngài ấy ra thì căn bản không ai đoán được.
Kim Lê Dương nghĩ nghĩ lại hỏi dò: “Phu nhân cũng ở chỗ này, tiên sinh có muốn đi xuống chào phu nhân không?"
Lục Vân Cảnh thu hồi ánh mắt, thong thả buông ly rượu xuống, giọng điệu hờ hững, không có bất cứ tình cảm phập phồng nào: "Không cần.
"
Kim Lê Dương cũng không dám nhiều lời nữa.
Trình Vũ vốn cũng không quá để ý đám người Giản Chu Nghiên lắm, ban đầu cô nghĩ phần ai người nấy chơi, cũng không liên quan gì đến nhau, chỉ là không ngờ chẳng được bao lâu lại xảy ra lên biến cố.
Có lẽ do Hân Dao uống quá nhiều rượu, trên đường lúc đi WC về thì gặp Trình Tư Mông, không biết sao hai người xảy ra tranh chấp, chỗ Trình Vũ ngồi có thể nhìn thấy hết cảnh trong đại sảnh cho nên cô cũng thấy rõ cảnh Trình Tư Mông tát vào mặt Hân Dao, cái tát đó cô ta dùng lực rất lớn, Hân Dao lảo đảo vài bước té lăn trên đất.
Trình Vũ thấy thế vội vàng buông chén rượu đi ra ngoài, có lẽ Văn Hi cũng chú ý tới nên cũng vội theo lại đấy. Đám người Giản Chu Nghiên cũng nhìn thấy cảnh này nên đều vây lại một đống.
Trình Vũ mới vừa tới gần đã nghe thấy Trình Tư Mông giận dữ nói:
“Cô đi đường không có mắt sao? Váy này hôm nay tôi mới mặc, cứ như vậy bị cô làm hỏng, cô bồi thường nổi cho tôi sao?"
Trình Tư Mông mặc một chiếc váy màu bạc bó sát người, làn váy đuôi cá, chất đẹp, bề mặt còn phiếm huỳnh quang, nhìn thôi cũng biết giá xa xỉ.
Lại thấy phía trên phần đuôi cá, chỗ gần phần eo có dính rượu, là màu sắc của của rượu Cocktail, có lẽ cái váy này cũng bị hỏng rồi.
Hân Dao ngồi dưới đất, ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng lại được, sốt ruột nói:
“Cô đừng có đổ oan cho tôi! Ngay cả chạm tôi cũng chưa chạm vào người cô, làm sao có thể làm bẩn váy của cô được, lần nào tôi thấy cô mà không đi đường vòng chứ!
"
Nghe thế Trình Tư Mông dường như càng thêm tức, hung tợn nói một câu: “Cô còn dám già mồm nữa à!
” Nói xong cô ta liền vung tay lên chuẩn bị đánh người, Trình Vũ thấy thế vội vàng đi qua bắt lấy cổ tay của cô ta đẩy ra.
Trình Tư Mông không ngờ Trình Vũ sẽ ra tay, hoàn toàn không phòng bị nên bị đẩy lui về phía sau vài bước, cũng may là có Trình Phi đỡ, nếu không cũng sẽ trực tiếp ngã xuống đất giống Minh Hân Dao.
Trình Vũ đỡ Minh Hân Dao dậy, sau khi Trình Tư Mông đứng vững liền trừng mắt nhìn Trình Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cũng dám đẩy tôi? Cô là cái thá.
.
.
.
.
.
"
Trình Tư Mông còn chưa kịp nói xong đã bị Trình Phi lập tức che miệng lại, đương nhiên Trình Vũ cũng biết cô ta muốn nói cái gì.
Cô là cái thá gì chứ!