Đúng vậy, xác thật là cô thích anh, không biết là từ khi nào bắt đầu, cô có tình cảm khác với anh, có lẽ là ở kiếp trước lúc biết được anh đã không màng tất cả cứu cô, có lẽ là khi anh nhiều lần công khai bảo vệ giữ gìn cô, cũng có lẽ là lúc anh ngoan ngoãn đi mua hoa tặng cô.
Nhưng nói như vậy anh ấy sẽ tin sao? Rõ ràng mới không lâu trước còn nói sẽ không thích anh, sợ anh, chỉ muốn trốn tránh anh càng xa càng tốt, chỉ chớp mắt lại nói thích anh, đổi thành ai thì đều sẽ không tin?
Trình Vũ đột nhiên có chút bực bội, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đối mặt với Lục Vân Cảnh như thế nào.
May mà vài ngày sau Lục Vân Cảnh đều không trở về, có lẽ là đi nước ngoài công tác, hôm nay Trình Vũ vừa về nhà thì đã nghe chị Bảy nói với cô:
"Mợ chủ, cậu chủ bảo cô thu dọn đồ đạc một chút, lại mang theo hộ chiếu của cô nữa, chút nữa ngài ấy sẽ phái người lại đây đón cô.
"
"A?” Trình Vũ không phản ứng kịp: “Đi đâu thế?"
Chị Bảy nói: "Tiên sinh không nói, chỉ bảo tôi nhắn cô như vậy, cậu chủ còn nói nhà hàng của cô ngài ấy sẽ cho người tạm thời trông coi, cô có thể yên tâm đi cùng cậu ấy, đương nhiên cậu chủ cũng nói nếu như mợ chủ không muốn đi thì cậu chủ cũng sẽ không miễn cưỡng.
"
Trình Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, cô lên lầu thu dọn đồ, không trong chốc lát quả nhiên có người tới đón cô. Xe chờ ở dưới lầu, lúc Trình Vũ lên xe mới phát hiện Lục Vân Cảnh đang ngồi ở ghế sau, anh mặc áo sơ mi trắng với quần tây, dường như anh vô cùng chung tình với màu sắc quần áo này, chỉ là đồ đẹp cũng không thể xua tan âm lãnh trên người anh lấy nửa phần.
Trên đầu gối anh mở ra một tập folder, bên trong là từng tờ văn kiện xếp chồng chỉnh chỉnh tề tề, khớp xương ngón tay thon dài lật mở, từng trang từng trang văn kiện bị mở ra, ánh mặt trời ngoài cửa xe nhu hòa chiếu ở trên người anh, động tác lật giở ưu nhã kia lại có một loại mỹ cảm mộng ảo.
Trình Vũ nhìn đến ngẩn ngơ, thẳng cho đến khi anh phát hiện cô khác thường mới chậm rãi quay đầu nhìn qua, đôi mắt sắc bén không mang theo độ ấm đối diện tầm mắt cô, lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, Trình Vũ ho nhẹ một tiếng xua đi khác thường, cẩn thận ở trên xe ngồi xuống, làm như không có việc gì hỏi: "Anh Lục muốn mang em đi đâu thế?"
Anh cầm bút máy ký tên lên trang giấy, nghe cô hỏi chỉ nhàn nhạt trả lời: "Xiêm quốc.
"
Trình Vũ cũng không biết Lục Vân Cảnh dẫn cô đi Xiêm quốc làm gì, nhưng thật ra cô cũng không hỏi nhiều, cứ an tĩnh ngồi ở một bên.
Ngày ấy ở trong phòng chứa đồ đột nhiên cô nhào lên ôm lấy anh vẫn còn khá mới mẻ trong kí ức của Trình Vũ, cô vừa nhớ tới lại chuyện ngày hôm đó lúc đối mặt với Lục Vân Cảnh cô không khỏi có chút xấu hổ, nhưng thấy anh bình tĩnh như thế, dường như đã bỏ qua chuyện ngày ấy phát sinh nên đương nhiên Trình Vũ cũng biết điều không nhắc tới nữa, mọi người đều rất ăn ý làm như không có gì xảy ra vậy.
"Về ngày hôm đó em thiếu chút nữa bị hại, anh muốn nói một chút với em.
"
Nghe Lục Vân Cảnh nói cả người Trình Vũ tức khắc cứng đờ, vội hỏi: “Sao vậy? Có phải anh tra được gì không?"
Lục Vân Cảnh lấy túi văn kiện từ bên cạnh đưa cho cô, nói: "Cửa vườn trái cây nhà em có một con chó chăn cừu trông coi, người đó có thể bình yên vô sự đi vào chứng minh là chó chăn cừu quen thuộc với người nọ, người này một là người quen nhà họ Trình hai là người quen của em.
"
Lục Vân Cảnh nói giống với suy nghĩ của cô, nhưng không biết thế nào vừa nghe thế đột nhiên tim cô đập nhanh hơn, ngón tay mở văn kiện ra cũng run rẩy.
"Theo điều tra người có hiềm nghi về hành tung ở ngày hôm đó, anh phát hiện ba người tương đối khả nghi.
"
Trình Vũ đã mở túi văn kiện ra, khi cô nhìn ba phần văn kiện đó cô liền cảm giác như một luồng sét bổ trên đỉnh đầu, cô lắc đầu, vẻ mặt không dám tin: "Không, sao có thể là các cô ấy được?"
Lục Vân Cảnh nói tiếp: "Ngày thiếu chút nữa em bị hại đó, Văn Hi đi du lịch ở nước ngoài, mặc dù cô ta có xuất nhập cảnh chứng minh, nhưng ở quốc gia cô ta du lịch kia lại không thấy tìm tung tích của cô ta, điểm này vô cùng khả nghi. Ở bên kia cô ta ngây người mấy ngày, nếu cô ta nhập cư trái phép trở về ra tay với em cũng không phải là không có khả năng, hơn nữa cô ta là bạn bè của em, đương nhiên cho chăn cừu cũng quen thuộc cô ta cho nên cô ta có thể dễ như trở bàn tay tiến vào vườn trái cây nhà em. Còn Minh Hân Dao ngày em bị hại đó, cô ta đến ngoại thành thị sát đồi trà nhà họ Minh, nhưng đồi trà rất lớn, mặc dù có người nhìn thấy cô ta tiến vào đồi trà rồi từ đồi trà đi ra nhưng cô ta đi vào làm gì, rồi đi nơi nào khác không ai biết, hơn nữa đồi trà nhà cô ta ở thượng nguồn sông Đại Vũ cách vườn trái cây nhà em cũng không xa, đoạn thời gian cô ta ở dồi trà đó hoàn toàn có thể trộm chạy đến vườn trái cây xuống tay với em, cô ta cũng là bạn bè của em nên chó chăn cừu cũng quen thuộc cô ta, cũng giống như Văn Hi, cô ta có thể đi dễ như trở bàn tay đi vào. Còn người thứ ba...
.
.
.
.
”Anh chỉ văn kiện cô mở ra ở trên tay: "Anh ta là anh họ của Trình Tư Mông, là thân thích nhà họ Trình, thường xuyên tới nhà họ Trình làm khách, mà con chó chăn cừu kia của nhà em là nuôi lớn ở nhà họ Trình, tất nhiên cũng quen thuộc anh ta, cho nên anh ta cũng có thể bình yên vô sự tiến vào vườn trái cây. Ngày đó bởi vì anh ta cùng bạn bè tụ hội uống nhiều rượu nên ở nhà ngủ cả ngày, chỉ có người nhìn thấy anh ta về đến nhà tới buổi tối mới ra cửa, còn trong khoảng thời gian anh ta ngủ đó thì không có ai luôn canh giữ ở mép giường giám sát anh ta, cho nên khoảng thời gian này cũng không nhất định dùng để ngủ, anh nghe thấy em nói người xuống tay với em ngày hôm đó có vẻ thấp bé, mà người này mặc dù là đàn ông nhưng ngoại hình cũng tương đối phù hợp.
"
Trình Vũ nhìn ba phân văn kiện, người này cô cũng nhận thức, là con trai của cậu Trình Tư Mông, tên là Phạm Chi Lan, rất thích tới nhà họ Trình tìm anh em nhà họ Trình chơi, Trình Vũ cũng coi như quen thuộc với anh ta nhưng mặc dù Phạm Chi Lan thích chơi cùng với anh em nhà họ Trình nhưng khác với tính ương ngạnh của anh em nhà kia, anh ta lại nhát gan, Trình Vũ cũng không có mâu thuẫn gì với anh ta.
Trình Vũ xoa xoa trán, cô thật sự không nghĩ người có hiềm nghi nhất lại là ba người này, hai trong số đó là bạn tốt nhất của cô, người còn lại là hoàn toàn không có gì bất cứ cái gì liên quan.
Cô không tin Văn Hi và Hân Dao sẽ xuống tay với cô, càng không cảm thấy Phạm Chi Lan này hận cô đến mức không thể không gϊếŧ cô.
Sau một lúc lâu chấn kinh rốt cuộc cô cũng bình tĩnh được, cô hỏi Lục Vân Cảnh:
"Có thể lầm không? Anh em nhà họ Trình thì sao? Những người nhóm Giản Chu Nghiên đâu? Bọn họ.
.
.
"
Lục Vân Cảnh tiếp nhận lời cô nói: “Họ đều không có hiềm nghi, người có khả năng anh đều điều tra hết, xác thật là họ có chứng cứ ngoại phạm.
"
".
.
.
.
.
.
"
Trình Vũ cảm thấy loại cảm giác này rất đáng sợ, lẽ ra người có hiềm nghi đáng ngờ nhất lại không có hiềm nghi, còn người đáng lẽ không nên nghi ngờ lại trở thành kẻ tình nghi nhất.