* 18 giờ 30 chổ hắn
_ Chúng ta đốt lửa trại đi mọi người ! - Nhật khởi xướng
+ Mọi thứ hoạt động bình thường và không ai nhận ra sự mất tích của nó ngoại trừ bảy con người
_ Cô bé của mày không sao đâu, mày đừng lo ! - Quân vỗ vai hắn
_ Mọi thứ sẽ ổn ! - Hắn gật đầu
* Tại một cái lều cách đó không xa
_ Người mà hoàng tử nên lấy là tao mới phải ! - Nghi cười nhếch môi
_ Mày đáng có kết thúc như vậy ! - My cười đáo để
* Tối hôm đó dưới vực ...
.
_ Ui da ! Đây là đâu vậy, chuyện gì đã xảy ra vậy ? Ở đây tối quá ! - Nó mở mắt, đau nhức khắp mình và bắt đầu sợ hãi
* 12 giờ 30 Trên vực
_ Chúng ta làm gì đây anh ? - Nhật nhìn hắn
+ Hắn không nói gì chỉ lấy ra một sợi dây thừng rồi buột quanh hông
_ Anh định xuống đó ?? - Nhật mắt chữ A miệng chữ O
_ Chứ ở trên này cũng không tìm được cô ấy ! - Hắn cương quyết
_ Em đừng cố ngăn nó ! - Quân đặt tay lên vai Nhật
_ Nhưng rất nguy hiểm ! - Nhật lo lắng
_ Em nghĩ nó là ai ?? Nó là Phương Thiên Quang đó, không phải một đứa tầm thường đâu ! Với cả giờ em có ngăn nó lại cũng vô ích ! - Quân giúp hắn buột dây thừng vào thân cây to gần nhất
_ Phù !
!
! Dạ em hiểu rồi, anh hai cẩn thận ! - Nhật thở hắt ra
_ Em đừng lo ! - Hắn xoa đầu Nhật
+ Hắn tuột từ từ xuống vực một cách thành thạo.
* Phía trên
_ Hy vọng hai người đó ổn ! - Nhật cuối xuống nhìn theo bóng hắn khuất dần
_ Em đừng lo ! - Quân đi ra phía sau Nhật đặt tay lên trán cô và kéo đầu cô về ngực mình
_ Anh.
.
. ! - Nhật đỏ mặt
_ Anh yêu em ! - Quân vòng tay lên trước ôm Nhật từ phía sau
* Dưới vực
_ ÁNH ! EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG ! TRẢ LỜI ANH ĐƯỢC KHÔNG ? - Hắn rọi cây đèn pin chuẩn pị từ trước ra rọi từng góc
_ Quang ! Anh đấy phải không ?? - Giọng nó yếu ớt
_ Phải anh đây ! - Hắn rọi chiếc đèn pin về hướng vừa cất ra tiếng nói