Phía đông của Thản Tang Đại Lục là đại hải rộng mêng mông, trải dài ngút tầm mắt, từ xưa tới nay đều không ai biết điểm tận cùng của đại hải này là ở nơi nào, đã từng có vô số đội thám hiểm căng buồm ra khơi, nhưng đều một đi không trở lại, có người nói nơi tận cùng của đại hải là Ma Quỷ Đại Lục, cũng có người nói rằng vùng biển này cơ bản không có nơi tận cùng, thực hư thế nào không một ai rõ.
Phía trên mặt biển cách Thản Tang Đại Lục hơn mười vạn dặm, tọa lạc một cô đảo cao vút, khuôn viên ước chừng vài chục dặm, cô đảo này giống như một bảo lũy ở giữa không trung, lơ lửng bồng bềnh ngàn trượng trên không, một kì quan tráng lệ như vậy khiến cho Lâm Phong mới nhìn lướt qua cũng không khỏi cảm thấy sững sờ, thế giới thật là rộng lớn, không có việc gì kì lạ là không có ha.
Kim quang xé không tiến tới, rồi đáp xuống đảo, chỉ thấy tiên khí lượn lờ, những cây thông xanh thẳng đứng, tiếng hạc kêu vang vọng, thiên hạc bay đầy trời, vô số thiên hạc có kích thước khổng lồ thõa mãn đậu trên những cây thông cao lớn vài chục trượng, hoặc đứng một mình hoặc thành đôi thành cặp, bay đuổi đùa nghịch rộn rã, trông chẳng khác chi một dãi thế ngoại tiên cảnh, không hề có chút bụi bặm của trần gian tục thế.
Khi Lâm phong vừa đáp xuống đảo, tức thì một loạt tiếng kêu vang lên, vài con thiên hạc có thể hình khổng lồ đã bay tới gần, bất kể trên cao hay dưới thấp đều thập phần tò mò ước lượng (đánh giá) vị nhân loại khách quý đang từ từ tiến đến, đồng thời thì thầm tra hỏi Thụy Đức lạp và Mã Lệ Kiều về lai lịch của con người đang ôm trong lòng mình thiên sứ thiếu nữ bé nhỏ bằng một ngôn ngữ mà Lâm phong nghe không hiểu.
Thụy Đức Lạp cũng dùng điểu ngữ chíp chíp quạc quạc một hồi, mấy con thiên hạc tức thì hiện thành nhân hình rồi bu lại, một Liệt Ảnh Hỏa Hạc thiếu nữ mặc một chiếc váy liền thân màu hồng chen đến trước mặt Lâm phong, giọng tán dương nói: “Ức! Thiên Hạc Nữ Thần tại thượng, ngài chính là Lâm Phong? Thật ngại quá, tôi đã quá thất lễ rồi, xin hỏi ngài có phải là đại lục đệ nhất cường giả - Lâm Phong các hạ?”
Không đợi Lâm Phong kịp trả lời, một đám hạc nữ dồn dập kéo đến lập tức vây lấy chàng thành vòng tròn, hỏi những câu hỏi kì quặc lẫn cổ quái khiến hắn ta lúng túng không biết trả lời ra sao, đang lúc sém đầu phỏng trán thì một tiếng hạc lanh lảnh vang lên, đám thiên hạc bao vây bốn phía lập tức giãn ra hai bên.
Liền thấy bốn tuyệt sắc tiên nữ thanh thuần diễm lệ theo hầu một lăng ba tiên tử khoảng độ mưòi tám, mười chín tuổi ngự phong bay đến, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, vị lăng ba tiên tử đó tiến lên phía trước hành lễ theo kiểu xưa cổ, rồi nói: “Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ tôn kính, tôi là Thiên Hạc Nữ Hoàng Bạch Tố Nhã, hoan nghênh ngài đến Thiên Hạc Đảo làm khách, nguyện thần cùng ngài dồng tồn tại!
”
Lâm Phong phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy tất cả các con thiên hạc khác đều đã lùi ra một bên, nét mặt đều lộ vẻ sùng bái ngắm nhìn nữ hoàng bệ hạ của mình, ngay cả Mã Lệ Kiều và con hạc ti tiện Thụy Đức Lạp cũng đã lùi sang một bên, cả hai người bọn họ đều là lần đầu tiên được nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ của bản thân, phong thái thanh cao không vướng bụi trần của nữ hoàng bệ hạ đã nhanh chóng thu phục được bọn họ.
Lâm phong đáp lại bằng một lễ nghi tiêu chuẩn của giới nhân loại quý tộc, nói: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, nguyện người cùng Thiên Hạc Nưc Thần đồng tồn tại!
”
Bạch Tố Nhã khẽ mỉm cười nói: “Với việc ngày đã sáng tạo ra tự nhiên hệ ma pháp để nhân loại tu luyện, xin cho tôi được phép gọi ngài là đại sư để thể hiện sự tôn trọng của tôi giành cho ngài!
” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sự tồn tại của kẻ mạnh nằm ở sự cống hiến của người đó cho ma pháp, cống hiến của ngài ở lĩnh vực ma pháp từ trước tới nay không ai có thể so sánh được, mời đại sư di giá đến Tiên Hư Linh Không. Tố Nhã muốn thỉnh giáo ngài về sự kì diệu của ma pháp!
”
Lâm phong tuy cảm thấy cách xưng hô này thực sự rất kì cục, nhưng cũng không phản bác lại, chỉ đáp lễ nói: “Nữ hoàng bệ hạ khách sáo rồi!
”
Nói đoạn ngự phong bay lên, cùng Bạch Tố Nhã phiêu lãng bay về phía hậu sơn, bốn Tiên Nữ Hạc cấp tốc theo sát đằng sau, những thiên hạc khác đều ngước mắt nhìn theo, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Tên thái hạc Thụy Đức Lạp thì không ngừng nháy mắt với Lâm Phong, tỏ ý rõ ràng: “Lão đại, đem tôi đi theo với ...
.
”
Thiên Hạc Đảo rộng hàng chục dặm trông giống như đỉnh của một ngọn núi to lớn, phía hậu sơn là một phiến vân hải. Trong phiến vân hải này từng làn tiên khí mờ mịt, sương trắng cuồn cuộn lượn lờ, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng, trong những màn sương trắng bốn cái kim sắc đại tự: “Cẩm Tú Sơn Hà” lúc ẩn lúc hiện, bồng bềnh bất định trong làn tiên khí.
Khi Lâm Phong vừa nhìn thấy bốn chữ này lần đầu lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Xém chút nữa thì rơi từ trên mây xuống, nguyên nhân không phải là vì b ản thân hắn ta, mà là vì bốn đại tự thoắt ẩn thoắt hiện này không phải là chữ viết của Thản Tang Đại Lục mà là kiểu chữ triện cổ đại ở tiền thế của hắn ta, sự phát hiện này khiến cho hắn ta cảm thấy bất ngờ,
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!