Chương 1 - Cao Thủ Rời Núi, Mối Hận Ngút Trời
Chương 2 - Đương Nhiên Là Tìm Đến
Chương 3 - Nhục Nhã Cực Hạn
Chương 4 - Xuống Dưới Mà Xám Hối Đi
Chương 5 - Chắc Chắn Diệp Hi Hòa Là Ác Ma
Chương 6 - Bí Mật Kinh Thiên
Chương 7 - Lấy Oán Báo Ân
Chương 8 - Quỷ Quoái Khó Lường
Chương 9 - Không Kiềm Chế Được Dục Vọng
Chương 10 - Còn Ai Muốn Tự Sát Nữa?
Chương 11 - Trí Nhớ Khá Đấy!
Chương 12 - Trần Hán Sinh?
Chương 13 - Một Tiếng Rác!
Chương 14 - Khäc Phục Hậu Quá?
Chương 15 - Tàn Dư Nhà Họ Diệp
Chương 16 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì Thế?
Chương 17 - Thân Gửi!
Chương 18 - Không Cần Vội
Chương 19 - Ai Đó?
Chương 20 - Cái Quỷ Gì Vậy!
Chương 21 - Cô Đang Làm Gì Vậy?
Chương 22 - Em Gái Tôi Đâu Rồi?
Chương 23 - Anh Trai?
Chương 24 - Sao Vậy?
Chương 25 - Diệp Hi Hòa?
Chương 26 - Có Lầm Không Vậy
Chương 27 - To Gan!
Chương 28 - Mắt Trợn Tròn!
Chương 29 - Đừng!!
Chương 30 - Cả Nhà Họ Lâm Đều Im Bặt!
Chương 31 - Ông Xem Hay Là Tôi Xem?
Chương 32 - Thường Tan Nát Ư?
Chương 33 - Mày Đang Đánh Rắm À?
Chương 34 - Mẹ Nó!
Chương 35 - Có Lẽ Hắn Đang Tới Tìm Anh Đấy!
Chương 36 - Anh Ta Vừa Nghe Thấy Cái Gì Vậy?
Chương 37 - Phán Quan Tức Giận!
Chương 38 - Đây Là Diêm Vương Điện Đấy!
Chương 39 - Vẻ Mặt Diệp Hi Hòa Trở Nên Lạnh Buốt!
Chương 40 - Lo Trước Khỏi Hoạ
Chương 41 - Chết Tiệt!
Chương 42 - Má Ơi
Chương 43 - Diệp Hi Hòa Tức Giận!
Chương 44 - Huyết Tường Vi
Chương 45 - Không Có Ở Đây Ư?
Chương 46 - Trương Cầm Dao!
Chương 47 - Kiêu Ngạo Như Vậy Sao?
Chương 48 - Tự Rạch Ư?
Chương 49 - Hồi Phục Ư?
Chương 50 - Nhưng Mà
Chương 51 - Mọi Người Thấy Không?
Chương 52 - Lý Nhất Đaol
Chương 53 - Cái Quỷ Gì Đây?
Chương 54 - Diệp Hi Hòa Dừng Tay
Chương 55 - Cao Thủ Cấp Thái Đấu!
Chương 56 - Nói Thật Thì Tôi Cũng Không Biết
Chương 57 - Sao Cô Lại Ở Đây?
Chương 58 - Người Nhật Bản?
Chương 59 - Hắn Tới Rồi?
Chương 60 - Nhanh Cứu Tôi
Chương 61 - Bồi Thường Mười Tỷ
Chương 62 - Bắt Giữ
Chương 63 - Đầu Óc Tên Đó Có Vấn Đề Hả
Chương 64 - Nịnh Hót
Chương 65 - Thả Tôi Ra
Chương 66 - Cậu Nghĩ Mình Là Ai
Chương 67 - Hậu Quả Vô Cùng Nghiêm Trọng
Chương 68 - Tôi Lập Tức Dẫn Cô Tới Đó Ngay!
Chương 69 - Tốt Lắm
Chương 70 - Cửu Sư Tỷ
Chương 71 - Chẳng Bao Lâu
Chương 72 - Nhất Định Phải Trừng Phạt
Chương 73 - Để Tao Làm Đối Thủ Của Mày
Chương 74 - Dám Ra Tay Với Nữ Chiến Thần Thì Đây Là Tội Chết
Chương 75 - Huyết Đao Môn
Chương 76 - Đến Đúng Lúc Đấy
Chương 77 - Tàn Sát Huyết Đao Môn
Chương 78 - Muốn Biết Ư? Nằm Mơ
Chương 79 - Một Mình Hắn Bao Vây Chúng Ta
Chương 80 - Thái Thượng Trưởng Lão?
Chương 81 - Thật Xinh Đẹp
Chương 82 - Thăng Oät
Chương 83 - ! Ông Ta Là Cao Thủ Đại Thái Đẩu
Chương 84 - Lá Rụng Về Cội
Chương 85 - Mềm Mịn Không Xương
Chương 86 - Thiên Quốc
Chương 87 - Ương Ngạnh Nhỉ
Chương 88 - Huyết Chú
Chương 89 - Tại Sao Lại Như Chó Nhà Có Tang Thế
Chương 90 - Đóng Cửa Lại Cho Tôi
Chương 91 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 92 - Cái Ôm Đoạt Mệnh
Chương 93 - Ai Ra Tay Trước Là Kẻ Mạnh
Chương 94 - Quang Chỉ Quyền!
Chương 95 - Nhiệm Vụ Của Đối Phương Là Tiêu Diệt Nữ Chiến Thần Long Lăng Vân
Chương 96 - Một Trăm Tỷ
Chương 97 - Thuộc Hạ Không Dám
Chương 98 - Không Phá Thủng Trời Thì Không Chịu Bỏ Cuộc
Chương 99 - Chó Cắn Chó, Cả Hai Cùng Chết
Chương 100 - Không Biết Tự Lượng Sức Mình
Chương 101 - Sau Này Hắn Chính Là Người Đàn Ông Của Tôi
Chương 102 - Rút Những Ống Này Ra
Chương 103 - Sư Tỷ Đẹp Hơn Cô Ta
Chương 104 - Nó Cho Rằng Nó Là Ai
Chương 105 - Cấp Bậc Gì Mà Dám Mơ Ước Người Phụ Nữ Hắn Đã Cọc Trước
Chương 106 - Sau Này Sẽ Có Nhiều Cơ Hội
Chương 107 - Mau Chạy Đi
Chương 108 - Treo Thưởng
Chương 109 - Danh Sách Ám Sát
Chương 110 - Làm Gì Có Cái Lý Đấy
Chương 111 - Liễu Thành Chí
Chương 112 - Nhuộm Đỏ Cả Hành Lang
Chương 113 - Trong Mắt Mắt Tôi, Hắn Ta Chẳng Là Gì
Chương 114 - Tất Cả Mọi Người Hãy Cùng Nhau Xông Lên
Chương 115 - Nghe Lệnh Của Ai
Chương 116 - Ông Chưa Chuẩn Bị Một Trăm Tỷ À
Chương 117 - Tính Thêm Năm Trăm Tỷ
Chương 118 - Đứng Dậy Đi
Chương 119 - Xin Ngài Đừng Làm Vậy
Chương 120 - Người Này Là Ai?
Chương 121 - Có Thoải Mái Không
Chương 122 - Diệp Hinh Vũ Vẫn Còn Sống
Chương 123 - Không Cần Đâu
Chương 124 - Cẩu Bái Trừng
Chương 125 - Hổ Trảo
Chương 126 - Nổ Tung Hắn Cho Cha
Chương 127 - Ăn Bánh Bao Nhân Người
Chương 128 - Hộp Phong Cách Cổ Xưa
Chương 129 - Bên Nhau Nhiều Thì Sẽ Nảy Sinh Tình Cảm
Chương 130 - Tôi Không Phải Người Tốt Gì Cả
Chương 131 - Tiêu Hồn Quật
Chương 132 - Phản Bội
Chương 133 - Không Nói Hai Lời Đã Ra Tay
Chương 134 - Xuống Dưới Hỏi Diêm Vương Của Chúng Mày Đi
Chương 135 - Không Được Tha Cho Cô Ta
Chương 136 - Tác Dụng Phụ
Chương 137 - Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 138 - Đưa Tôi Tới Bộ Viễn Chinh Nhật Bản
Chương 139 - Cho Dù Con Chó Của Tôi Bị Cắn, Tôi Cũng Sẽ Khiến Nó Biến Thành Chó Lớn Cắn Lại
Chương 140 - Long Lăng Vân, Cô Biết Quá Nhiều Rồi
Chương 141 - Mạnh Hơn Võ Sĩ Đạo Bình Thường Nhiều
Chương 142 - Tôi Không Cúi Đầu Trước Kẻ Yếu
Chương 143 - Phá Huyết Chú
Chương 144 - Có Đi Mà Không Có Về
Chương 145 - Chỉ Một Ít Bọn Đạo Chích Có Thể Làm Xẵng Làm Bậy Sao
Chương 146 - Cậu, Đã Chuẩn Bị Sẵn Sàng Chưa
Chương 147 - Ông Nghiêm Túc Chứ
Chương 148 - Ác Quỷ
Chương 149 - Ngài Không Muốn Cứu Cô Ấy Sao
Chương 150 - Sư Tỷ Của Tôi Ở Đâu? Các Người Đã Làm Gì Cô Ấy?
Chương 151 - Đệ Chắc Chắn Muốn Làm Chuyện Này Vì Ta
Chương 152 - Chẳng Lẽ Không Có Ai Ở Giang Đông Có Thể Giết Chết Nữ Ma Đầu Đó Sao
Chương 153 - Diệp Hi Hòa Tao Đây Giết Người Cũng Không Chớp Mắt
Chương 154 - Võ Tướng 9 Sao
Chương 155 - Các Người Cũng Muốn Chết À
Chương 156 - Bà Đây Không Rãnh Dạy Dỗ Ông Đâu
Chương 157 - Rút Lưỡi
Chương 158 - Đừng Có Xem Những Thứ Không Nên Xem
Chương 159 - Giờ Là Lúc Để Ông Nghĩ Về Mấy Vấn Đề Này Ư
Chương 160 - Cứng Đờ Một Chỗ
Chương 161 - Không Hiểu Hay Là Giả Vở Không Hiểu
Chương 162 - Bọn Họ Muốn Chết Nhanh, Ai Cũng Không Ngăn Cản Được
Chương 163 - Bộ Trưởng Đến
Chương 164 - Quỳ Xuống
Chương 165 - Từ Chối
Chương 166 - Đừng Trách Sư Tỷ Không Cho Đệ Cơ Hội
Chương 167 - Tôi Không Cần Cô Làm Việc Này
Chương 168 - Những Nơi Họ Đi Qua Đều Là Máu Xương Bung Bét, Cực Kì Bi Thảm
Chương 169 - Tập Đoàn Anh Hoa
Chương 170 - Cô Biết Sao
Chương 171 - Không Có Thời Gian Lãng Phí Với Cậu
Chương 172 - Biến Mất Đi
Chương 173 - Nhẫn Đao Thất Nhân?
Chương 174 - Sợ Bị Chỉ Phối
Chương 1 - Cao Thủ Rời Núi, Mối Hận Ngút Trời
Chương 2 - Đương Nhiên Là Tìm Đến
Chương 3 - Nhục Nhã Cực Hạn
Chương 4 - Xuống Dưới Mà Xám Hối Đi
Chương 5 - Chắc Chắn Diệp Hi Hòa Là Ác Ma
Chương 6 - Bí Mật Kinh Thiên
Chương 7 - Lấy Oán Báo Ân
Chương 8 - Quỷ Quoái Khó Lường
Chương 9 - Không Kiềm Chế Được Dục Vọng
Chương 10 - Còn Ai Muốn Tự Sát Nữa?
Chương 11 - Trí Nhớ Khá Đấy!
Chương 12 - Trần Hán Sinh?
Chương 13 - Một Tiếng Rác!
Chương 14 - Khäc Phục Hậu Quá?
Chương 15 - Tàn Dư Nhà Họ Diệp
Chương 16 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì Thế?
Chương 17 - Thân Gửi!
Chương 18 - Không Cần Vội
Chương 19 - Ai Đó?
Chương 20 - Cái Quỷ Gì Vậy!
Chương 21 - Cô Đang Làm Gì Vậy?
Chương 22 - Em Gái Tôi Đâu Rồi?
Chương 23 - Anh Trai?
Chương 24 - Sao Vậy?
Chương 25 - Diệp Hi Hòa?
Chương 26 - Có Lầm Không Vậy
Chương 27 - To Gan!
Chương 28 - Mắt Trợn Tròn!
Chương 29 - Đừng!!
Chương 30 - Cả Nhà Họ Lâm Đều Im Bặt!
Chương 31 - Ông Xem Hay Là Tôi Xem?
Chương 32 - Thường Tan Nát Ư?
Chương 33 - Mày Đang Đánh Rắm À?
Chương 34 - Mẹ Nó!
Chương 35 - Có Lẽ Hắn Đang Tới Tìm Anh Đấy!
Chương 36 - Anh Ta Vừa Nghe Thấy Cái Gì Vậy?
Chương 37 - Phán Quan Tức Giận!
Chương 38 - Đây Là Diêm Vương Điện Đấy!
Chương 39 - Vẻ Mặt Diệp Hi Hòa Trở Nên Lạnh Buốt!
Chương 40 - Lo Trước Khỏi Hoạ
Chương 41 - Chết Tiệt!
Chương 42 - Má Ơi
Chương 43 - Diệp Hi Hòa Tức Giận!
Chương 44 - Huyết Tường Vi
Chương 45 - Không Có Ở Đây Ư?
Chương 46 - Trương Cầm Dao!
Chương 47 - Kiêu Ngạo Như Vậy Sao?
Chương 48 - Tự Rạch Ư?
Chương 49 - Hồi Phục Ư?
Chương 50 - Nhưng Mà
Chương 51 - Mọi Người Thấy Không?
Chương 52 - Lý Nhất Đaol
Chương 53 - Cái Quỷ Gì Đây?
Chương 54 - Diệp Hi Hòa Dừng Tay
Chương 55 - Cao Thủ Cấp Thái Đấu!
Chương 56 - Nói Thật Thì Tôi Cũng Không Biết
Chương 57 - Sao Cô Lại Ở Đây?
Chương 58 - Người Nhật Bản?
Chương 59 - Hắn Tới Rồi?
Chương 60 - Nhanh Cứu Tôi
Chương 61 - Bồi Thường Mười Tỷ
Chương 62 - Bắt Giữ
Chương 63 - Đầu Óc Tên Đó Có Vấn Đề Hả
Chương 64 - Nịnh Hót
Chương 65 - Thả Tôi Ra
Chương 66 - Cậu Nghĩ Mình Là Ai
Chương 67 - Hậu Quả Vô Cùng Nghiêm Trọng
Chương 68 - Tôi Lập Tức Dẫn Cô Tới Đó Ngay!
Chương 69 - Tốt Lắm
Chương 70 - Cửu Sư Tỷ
Chương 71 - Chẳng Bao Lâu
Chương 72 - Nhất Định Phải Trừng Phạt
Chương 73 - Để Tao Làm Đối Thủ Của Mày
Chương 74 - Dám Ra Tay Với Nữ Chiến Thần Thì Đây Là Tội Chết
Chương 75 - Huyết Đao Môn
Chương 76 - Đến Đúng Lúc Đấy
Chương 77 - Tàn Sát Huyết Đao Môn
Chương 78 - Muốn Biết Ư? Nằm Mơ
Chương 79 - Một Mình Hắn Bao Vây Chúng Ta
Chương 80 - Thái Thượng Trưởng Lão?
Chương 81 - Thật Xinh Đẹp
Chương 82 - Thăng Oät
Chương 83 - ! Ông Ta Là Cao Thủ Đại Thái Đẩu
Chương 84 - Lá Rụng Về Cội
Chương 85 - Mềm Mịn Không Xương
Chương 86 - Thiên Quốc
Chương 87 - Ương Ngạnh Nhỉ
Chương 88 - Huyết Chú
Chương 89 - Tại Sao Lại Như Chó Nhà Có Tang Thế
Chương 90 - Đóng Cửa Lại Cho Tôi
Chương 91 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 92 - Cái Ôm Đoạt Mệnh
Chương 93 - Ai Ra Tay Trước Là Kẻ Mạnh
Chương 94 - Quang Chỉ Quyền!
Chương 95 - Nhiệm Vụ Của Đối Phương Là Tiêu Diệt Nữ Chiến Thần Long Lăng Vân
Chương 96 - Một Trăm Tỷ
Chương 97 - Thuộc Hạ Không Dám
Chương 98 - Không Phá Thủng Trời Thì Không Chịu Bỏ Cuộc
Chương 99 - Chó Cắn Chó, Cả Hai Cùng Chết
Chương 100 - Không Biết Tự Lượng Sức Mình
Chương 101 - Sau Này Hắn Chính Là Người Đàn Ông Của Tôi
Chương 102 - Rút Những Ống Này Ra
Chương 103 - Sư Tỷ Đẹp Hơn Cô Ta
Chương 104 - Nó Cho Rằng Nó Là Ai
Chương 105 - Cấp Bậc Gì Mà Dám Mơ Ước Người Phụ Nữ Hắn Đã Cọc Trước
Chương 106 - Sau Này Sẽ Có Nhiều Cơ Hội
Chương 107 - Mau Chạy Đi
Chương 108 - Treo Thưởng
Chương 109 - Danh Sách Ám Sát
Chương 110 - Làm Gì Có Cái Lý Đấy
Chương 111 - Liễu Thành Chí
Chương 112 - Nhuộm Đỏ Cả Hành Lang
Chương 113 - Trong Mắt Mắt Tôi, Hắn Ta Chẳng Là Gì
Chương 114 - Tất Cả Mọi Người Hãy Cùng Nhau Xông Lên
Chương 115 - Nghe Lệnh Của Ai
Chương 116 - Ông Chưa Chuẩn Bị Một Trăm Tỷ À
Chương 117 - Tính Thêm Năm Trăm Tỷ
Chương 118 - Đứng Dậy Đi
Chương 119 - Xin Ngài Đừng Làm Vậy
Chương 120 - Người Này Là Ai?
Chương 121 - Có Thoải Mái Không
Chương 122 - Diệp Hinh Vũ Vẫn Còn Sống
Chương 123 - Không Cần Đâu
Chương 124 - Cẩu Bái Trừng
Chương 125 - Hổ Trảo
Chương 126 - Nổ Tung Hắn Cho Cha
Chương 127 - Ăn Bánh Bao Nhân Người
Chương 128 - Hộp Phong Cách Cổ Xưa
Chương 129 - Bên Nhau Nhiều Thì Sẽ Nảy Sinh Tình Cảm
Chương 130 - Tôi Không Phải Người Tốt Gì Cả
Chương 131 - Tiêu Hồn Quật
Chương 132 - Phản Bội
Chương 133 - Không Nói Hai Lời Đã Ra Tay
Chương 134 - Xuống Dưới Hỏi Diêm Vương Của Chúng Mày Đi
Chương 135 - Không Được Tha Cho Cô Ta
Chương 136 - Tác Dụng Phụ
Chương 137 - Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 138 - Đưa Tôi Tới Bộ Viễn Chinh Nhật Bản
Chương 139 - Cho Dù Con Chó Của Tôi Bị Cắn, Tôi Cũng Sẽ Khiến Nó Biến Thành Chó Lớn Cắn Lại
Chương 140 - Long Lăng Vân, Cô Biết Quá Nhiều Rồi
Chương 141 - Mạnh Hơn Võ Sĩ Đạo Bình Thường Nhiều
Chương 142 - Tôi Không Cúi Đầu Trước Kẻ Yếu
Chương 143 - Phá Huyết Chú
Chương 144 - Có Đi Mà Không Có Về
Chương 145 - Chỉ Một Ít Bọn Đạo Chích Có Thể Làm Xẵng Làm Bậy Sao
Chương 146 - Cậu, Đã Chuẩn Bị Sẵn Sàng Chưa
Chương 147 - Ông Nghiêm Túc Chứ
Chương 148 - Ác Quỷ
Chương 149 - Ngài Không Muốn Cứu Cô Ấy Sao
Chương 150 - Sư Tỷ Của Tôi Ở Đâu? Các Người Đã Làm Gì Cô Ấy?
Chương 151 - Đệ Chắc Chắn Muốn Làm Chuyện Này Vì Ta
Chương 152 - Chẳng Lẽ Không Có Ai Ở Giang Đông Có Thể Giết Chết Nữ Ma Đầu Đó Sao
Chương 153 - Diệp Hi Hòa Tao Đây Giết Người Cũng Không Chớp Mắt
Chương 154 - Võ Tướng 9 Sao
Chương 155 - Các Người Cũng Muốn Chết À
Chương 156 - Bà Đây Không Rãnh Dạy Dỗ Ông Đâu
Chương 157 - Rút Lưỡi
Chương 158 - Đừng Có Xem Những Thứ Không Nên Xem
Chương 159 - Giờ Là Lúc Để Ông Nghĩ Về Mấy Vấn Đề Này Ư
Chương 160 - Cứng Đờ Một Chỗ
Chương 161 - Không Hiểu Hay Là Giả Vở Không Hiểu
Chương 162 - Bọn Họ Muốn Chết Nhanh, Ai Cũng Không Ngăn Cản Được
Chương 163 - Bộ Trưởng Đến
Chương 164 - Quỳ Xuống
Chương 165 - Từ Chối
Chương 166 - Đừng Trách Sư Tỷ Không Cho Đệ Cơ Hội
Chương 167 - Tôi Không Cần Cô Làm Việc Này
Chương 168 - Những Nơi Họ Đi Qua Đều Là Máu Xương Bung Bét, Cực Kì Bi Thảm
Chương 169 - Tập Đoàn Anh Hoa
Chương 170 - Cô Biết Sao
Chương 171 - Không Có Thời Gian Lãng Phí Với Cậu
Chương 172 - Biến Mất Đi
Chương 173 - Nhẫn Đao Thất Nhân?
Chương 174 - Sợ Bị Chỉ Phối
“Long Lăng Vân, cô!
”
Long Lăng Vân nói như vậy trước mặt bao nhiêu người thì có khác nào là không nể mặt Hình Kiêu, điều này khiến ông ta tức bốc khói.
Nhưng ông ta không thể làm gì được, bởi vì ngay cả phó bộ trưởng cũng từng giao chiến với Long Lăng Vân và không phải đối thủ của cô ấy, thậm chí còn nhận về thất bại thảm hại, điều đó đủ cho thấy người phụ nữ này sâu không lường được!
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, một vị chiến thần khác bên cạnh Hình Kiêu đứng dậy, chủ động nói:
“Long Lăng Vân, cô và cái tên sư đệ Diệp Hi Hòa này cứ luôn miệng kêu phó bộ trưởng là quân bán nước, vậy hai người có bằng chứng gì không? Nếu xuất binh vô cớ, cô không thấy hành vi và thái độ của các người đang quá lố ư?”
“Lỗ Lạp, tôi không có thời gian để dong dài với ông, đợi tôi bắt được Phong Dục Lân rồi, sự thật sẽ được phơi bày ra thôi. Sư đệ, chúng ta đi!
”
Long Lăng Vân không nói hai lời, lao thẳng vào tòa nhà Chiến Thần Bộ.
Cuối cùng Diệp Hi Hòa còn liếc Hình Kiêu và Lỗ Lạp bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó xách Võ Tung cùng đi vào.
Hình Kiêu đứng đằng sau giận đến run người: “Lão Lỗ, tại sao ông phải đứng ra hoà giải? Long Lăng Vân khinh thường tôi một cách quá đáng, nếu tôi không giữ. gìn được mặt mũi thể diện thì sao này làm sao dẫn binh được nữa?”
“Đứa bé chết rồi ông còn cho sữa làm quái gì? Vừa nãy ông xông lên đánh nhau với cô ta đi! Mẹ, đến rắm ông còn không dám đánh một cái, ông tưởng mình thổi râu trừng mắt là oai phong lắm à?”
Cuối cùng, dưới tình huống cả nhóm binh lớn đang giằng co đủ điều, Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đã tiến vào tòa nhà Chiến Thần Bộ, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Mà sau khi lên tầng cao nhất, bọn họ lục tung tất cả các phòng, bao gồm cả phòng họp cũng không thấy bóng dáng Phong Dục Lân đâu.
“Không được rồi! Chắc chắn tên chó má Phong Dục Lân đó đã biết trước chúng ta sẽ tới nên chạy rồi, chỉ để 'Tưởng Khuê và Võ Tung ở lại cản chúng ta.
”
Long Lăng Vân nói với giọng căm phẫn.
Khuôn mặt Diệp Hi Hòa không có cảm xúc gì, hẳn xách Võ Tung trong tay lên, mà lúc này Võ Tung sắp không chịu nổi rồi. Máu tươi từ miệng anh ta chảy ào ạt, hơi thở thoi thóp. "Sự đệ, sao đệ lại khiến anh ta bị thương tới mức này chứ...
.
"
"Tại anh ta dám nhục mạ sư tỷ!
"
Diệp Hi Hòa không nói thêm gì nữa, hắn ném Võ Tung xuống nền đất.
Long Lăng Vân nghe vậy chỉ hơi hé miệng, bây giờ cô ấy mới hiểu, hóa ra Diệp Hi Hòa rút lưỡi Võ Tung chỉ vì Võ Tung đã nhục mạ cô ấy.
.
.
Tiểu sư đệ này vẫn luôn bá đạo như thế, nhưng Long Lăng Vân lại rất hưởng thụ những tình huống kiểu này, bởi làm gì có người phụ nữ nào không thích cảm giác được đàn ông che chở, dù cô ấy có là chiến thần nữ.
.
.
Vèo vèo!
Trong vòng nửa giây, Diệp Hi Hòa ném mấy cái kim châm vào miệng Võ Tung.
Ngay sau đó, Võ Tung cảm nhận được điều thần kỳ xảy ra. Cái lưỡi vốn đã đứt ngang của anh ta được trị
khỏi như một kỳ tích, một cái lưỡi nguyên vẹn mọc ra.
.
.
Anh ta trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa như nhìn thấy quỷ!
"Phong Dục Lân đi đâu?" Diệp Hi Hòa hỏi. "Tôi.
.
. Tôi không biết.
.
.
"
Sau khi tập làm quen, Võ Tung có thể mở miệng nói chuyện thật, anh ta vừa kinh vừa sợ.
Diệp Hi Hòa xé miệng Võ Tung, một tiếng "roẹt" vang lên, đầu lưỡi vừa mới mọc của Võ Tung lại bị rút đứt lân nữa, sau đó Diệp Hi Hòa ném sang một bên. Võ Tung đau đớn đến nỗi cơ thể run bần bật, anh ta sắp điên mẹ rồi!
"Nếu không nói, tao sẽ biến đầu lưỡi mày dài ra rồi lại rút đứt như vậy một vạn lần!
"
Diệp Hi Hòa nói với nét mặt không cảm xúc.