Vô Tiên

Vô Tiên

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Duệ Quang
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,879,469
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Tay chỉ xuống huyệt động, Lâm Nhất nói.

Thiên Chấn Tử vội vàng xua tay, khuyên can:

- Không có gì phải nghi ngờ, cuối huyệt động đó không phải là nơi tốt lành! Mà tuy ngươi có tu vi trong người, nhưng chớ làm việc lỗ mãng. Nếu lần này đi có biến...

. Vậy ngươi.

.

. Còn ta.

.

.

Hắn không nói hết, úp úp mở mở. Ý là mấy tán tu đó nếu còn tránh xa, có thể thấy được nơi này hung hiểm thế nào. Mà Lâm sư đệ mặc dù có vài phần tu vi để dựa vào, nhưng cớ gì phải cậy mạnh! Nếu ngươi có sơ xuất, bốn người còn lại không còn chỗ dựa, thì phải làm sao?

Có người muốn sinh sự đã là phiền lắm rồi! Viêm Hâm quan sát huyệt động phía dưới, khó nén nổi hoang mang trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại ngồi cúi đầu, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng.

Liễu Hề Hồ quay đầu lại nhìn sư huynh, cắn môi, cùng sư phụ đứng dậy.

Tử Ngọc tiến lên một bước, phụ họa với Thiên Chấn Tử:

- Lâm đạo hữu, làm việc cẩn thận vẫn tốt hơn!

Nàng ta thần sắc lo âu, lại khẽ gật đầu với Liễu Hề Hồ đang dựa tới bên cạnh, tỏ ý an ủi. Hai Thầy trò nhìn nhau không nói gì, quay sang nhìn Lâm Nhất đang đựng cạnh bờ vực.

Huyệt động đó dựng đứng, xuống thẳng trăm trượng, chỗ động khẩu này há chẳng phải chính là bờ vực sao! Tiến thêm về phía một bước chính là là sinh tử khó lường, quay người lại thì chính là tuyệt cảnh, bị vây khốn ở đây, khiến người ta bàng hoàng tuyệt vọng!

Đám người Thiên Chấn Tử tâm tư khó nắm bắt! Lo lắng cho mình cũng được, lòng mang thiện ý cũng được, nhưng không thể cứ cầu an nhất thời mà mãi giẫm chân tại chỗ. Con đường này vẫn phải dùng hai chân mà đi ra!

Lâm Nhất xoay người lại, nhếch miệng cười với mấy người, không ngờ lách người ra khỏi trận pháp. Hắn vẫn chưa trực tiếp rơi xuống huyệt động mà đạp không đứng đó.

- Ối! Lâm sư đệ không phải là có tu vi à?

Thiên Chấn Tử kinh hô một tiếng, lại yên tâm rồi, cười ha ha nói: