Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Chương 128
Chương 129 - Chương 129
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chương 132
Chương 133 - Chương 133
Chương 134 - Chương 134
Chương 135 - Chương 135
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Chương 137
Chương 138 - Chương 138
Chương 139 - Chương 139
Chương 140 - Chương 140
Chương 141 - Chương 141
Chương 142 - Chương 142
Chương 143 - Chương 143
Chương 144 - Chương 144
Chương 145 - Chương 145
Chương 146 - Chương 146
Chương 147 - Chương 147
Chương 148 - Chương 148
Chương 149 - Chương 149
Chương 150 - Chương 150
Chương 151 - Chương 151
Chương 152 - Chương 152
Chương 153 - Chương 153
Chương 154 - Chương 154
Chương 155 - Chương 155
Chương 156 - Chương 156
Chương 157 - Chương 157
Chương 158 - Chương 158
Chương 159 - Chương 159
Chương 160 - Chương 160
Chương 161 - Chương 161
Chương 162 - Chương 162
Chương 163 - Chương 163
Chương 164 - Chương 164
Chương 165 - Có Điều Có Thể Thử.
Chương 166 - Chương 166
Chương 167 - “Sư Đệ Hiểu, Vũ Kiếm Sư Huynh.”
Chương 168 - “Không Sao Chứ?"
Chương 169 - Tìm Võ Kỹ Linh Cấp Cao Giai.
Chương 170 - “Cậu Sẽ Hối Hận.”
Chương 171 - “Giết Người Rồi, Kẻ To Xác Ông Không Quản À?”
Chương 172 - “Toàn Long Trảm!”
Chương 173 - Chương 173
Chương 174 - Vô Tương Quyền.
Chương 175 - Mấy Tầng Bên Dưới Ư?
Chương 176 - Ngươi Dám Ngông Cuồng Như Vậy Sao?
Chương 177 - Phong Lâm Sát Kiếm!
Chương 178 - Được Thể Hiện Một Cách Hoàn Mỹ
Chương 179 - Cô Gái Này, Cô Gái Này Cô Ta Vậy Mà....
Chương 180 - Nếu Ngươi Không Muốn Bị Tôi Đánh Chết.
Chương 181 - “Cả Tôi Nữa.”
Chương 182 - Một Là Dùng Để Bố Trí Đại Trận.
Chương 183 - Sở Trực Và Sở Chính Trợn To Hai Mắt.
Chương 184 - "Đạo Tốt, Đao Tốt"
Chương 185 - “Ngu Xuẩn!”
Chương 186 - Có Thể Giúp Tôi Một Tay Không?”
Chương 187 - “Ngũ Hành Điên Đảo”
Chương 188 - Chẳng Lẽ Trên Mặt Hắn Ta Dính Cơm À?
Chương 189 - Tiểu Ngũ Hành Trận
Chương 190 - “Thiên Địa Tù Long!”
Chương 191 - Mà Hiện Tại, Tất Cả Đều Đã Muộn Rồi.
Chương 192 - Ngũ Hành Áp Chế!
Chương 193 - “Xem Ra Cửu Thiên Sư Đệ Có Thể Giết Chết Nó!”
Chương 194 - “Chết Tiệt, Cuối Cùng Cũng Xong Rồi.”
Chương 195 - Triệu Thường Lập Tức Chìm Vào Hôn Mê.
Chương 196 - Thế Nên Cần Dùng Phương Pháp Ngu Ngốc Nhất.
Chương 197 - Đánh Hay Không Đánh?
Chương 198 - “Vọt Vào Đi!”
Chương 199 - Phát Tài Rồi. Phát Hết Cỡ Luôn Rồi
Chương 200 - Chương 200
Chương 201 - Linh Đan Mà Tiên Sinh Vừa Nói Là Thật Chứ?
Chương 202 - Sao Trông Thẳng Ôn Con Kia Cũng Quen Thế Nhỉ?
Chương 203 - Chuyện Này Quả Thực Khiến Người Ta Không Thể Tin Nổi.
Chương 204 - Có Lẽ Là Do Hắn Ta Làm
Chương 205 - Đếm Sơ Qua Có Trên Cả Ngàn Lọ.
Chương 206 - Vậy Phải Là Tôi May Mắn.
Chương 207 - Chương 207
Chương 208 - “Cửu Thiên Sư Đệ!”
Chương 209 - Vô Tướng Phá Sơn Quyền!
Chương 210 - Thanh Kiếm Này Khá Đấy
Chương 211 - Sống Thì Sao, Chết Thế Nào, Đất Trời Lại Ra Sao.
Chương 212 - Sức Mạnh Này Không Phải Canh Kình
Chương 213 - Buông Thả Thân Tâm, Đừng Chống Đối.”
Chương 214 - Tiến Vào Nội Tạng
Chương 215 - Diêm Từ Vũ Mới Cảm Thấy Khá Hơn Một Chút.
Chương 216 - Chương 216
Chương 217 - “Thần Hồn Phá Diệt Trảm!”
Chương 218 - Ông Đã Bước Vào Càn Khôn Cảnh!”
Chương 219 - “Kiếm Trong Tay Cậu Là Của Sư Đệ Tôi.
Chương 220 - Vi Sư Sẽ Trút Cơn Giận Này Giúp Con!”
Chương 221 - Thật Sự Không Sao?
Chương 222 - Xếp Hàng Theo Thứ Tự.
Chương 223 - "Thiên Nhân Viện Tất Thắng!"
Chương 224 - "Hoành Sơn Viện Vô Địch.
Chương 225 - "Linh Bối Sư Muội, Ta Yêu Nàng."
Chương 226 - Miệng Cửu Thiên Cũng Khẽ Động.
Chương 227 - "Lấy Kim Bài!"
Chương 228 - Bây Giờ Thì Không Thể. Nói Sau Đi."
Chương 229 - Nhất Thanh Sư Tôn Cũng Dừng Bước.
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Chương 128
Chương 129 - Chương 129
Chương 130 - Chương 130
Chương 131 - Chương 131
Chương 132 - Chương 132
Chương 133 - Chương 133
Chương 134 - Chương 134
Chương 135 - Chương 135
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Chương 137
Chương 138 - Chương 138
Chương 139 - Chương 139
Chương 140 - Chương 140
Chương 141 - Chương 141
Chương 142 - Chương 142
Chương 143 - Chương 143
Chương 144 - Chương 144
Chương 145 - Chương 145
Chương 146 - Chương 146
Chương 147 - Chương 147
Chương 148 - Chương 148
Chương 149 - Chương 149
Chương 150 - Chương 150
Chương 151 - Chương 151
Chương 152 - Chương 152
Chương 153 - Chương 153
Chương 154 - Chương 154
Chương 155 - Chương 155
Chương 156 - Chương 156
Chương 157 - Chương 157
Chương 158 - Chương 158
Chương 159 - Chương 159
Chương 160 - Chương 160
Chương 161 - Chương 161
Chương 162 - Chương 162
Chương 163 - Chương 163
Chương 164 - Chương 164
Chương 165 - Có Điều Có Thể Thử.
Chương 166 - Chương 166
Chương 167 - “Sư Đệ Hiểu, Vũ Kiếm Sư Huynh.”
Chương 168 - “Không Sao Chứ?"
Chương 169 - Tìm Võ Kỹ Linh Cấp Cao Giai.
Chương 170 - “Cậu Sẽ Hối Hận.”
Chương 171 - “Giết Người Rồi, Kẻ To Xác Ông Không Quản À?”
Chương 172 - “Toàn Long Trảm!”
Chương 173 - Chương 173
Chương 174 - Vô Tương Quyền.
Chương 175 - Mấy Tầng Bên Dưới Ư?
Chương 176 - Ngươi Dám Ngông Cuồng Như Vậy Sao?
Chương 177 - Phong Lâm Sát Kiếm!
Chương 178 - Được Thể Hiện Một Cách Hoàn Mỹ
Chương 179 - Cô Gái Này, Cô Gái Này Cô Ta Vậy Mà....
Chương 180 - Nếu Ngươi Không Muốn Bị Tôi Đánh Chết.
Chương 181 - “Cả Tôi Nữa.”
Chương 182 - Một Là Dùng Để Bố Trí Đại Trận.
Chương 183 - Sở Trực Và Sở Chính Trợn To Hai Mắt.
Chương 184 - "Đạo Tốt, Đao Tốt"
Chương 185 - “Ngu Xuẩn!”
Chương 186 - Có Thể Giúp Tôi Một Tay Không?”
Chương 187 - “Ngũ Hành Điên Đảo”
Chương 188 - Chẳng Lẽ Trên Mặt Hắn Ta Dính Cơm À?
Chương 189 - Tiểu Ngũ Hành Trận
Chương 190 - “Thiên Địa Tù Long!”
Chương 191 - Mà Hiện Tại, Tất Cả Đều Đã Muộn Rồi.
Chương 192 - Ngũ Hành Áp Chế!
Chương 193 - “Xem Ra Cửu Thiên Sư Đệ Có Thể Giết Chết Nó!”
Chương 194 - “Chết Tiệt, Cuối Cùng Cũng Xong Rồi.”
Chương 195 - Triệu Thường Lập Tức Chìm Vào Hôn Mê.
Chương 196 - Thế Nên Cần Dùng Phương Pháp Ngu Ngốc Nhất.
Chương 197 - Đánh Hay Không Đánh?
Chương 198 - “Vọt Vào Đi!”
Chương 199 - Phát Tài Rồi. Phát Hết Cỡ Luôn Rồi
Chương 200 - Chương 200
Chương 201 - Linh Đan Mà Tiên Sinh Vừa Nói Là Thật Chứ?
Chương 202 - Sao Trông Thẳng Ôn Con Kia Cũng Quen Thế Nhỉ?
Chương 203 - Chuyện Này Quả Thực Khiến Người Ta Không Thể Tin Nổi.
Chương 204 - Có Lẽ Là Do Hắn Ta Làm
Chương 205 - Đếm Sơ Qua Có Trên Cả Ngàn Lọ.
Chương 206 - Vậy Phải Là Tôi May Mắn.
Chương 207 - Chương 207
Chương 208 - “Cửu Thiên Sư Đệ!”
Chương 209 - Vô Tướng Phá Sơn Quyền!
Chương 210 - Thanh Kiếm Này Khá Đấy
Chương 211 - Sống Thì Sao, Chết Thế Nào, Đất Trời Lại Ra Sao.
Chương 212 - Sức Mạnh Này Không Phải Canh Kình
Chương 213 - Buông Thả Thân Tâm, Đừng Chống Đối.”
Chương 214 - Tiến Vào Nội Tạng
Chương 215 - Diêm Từ Vũ Mới Cảm Thấy Khá Hơn Một Chút.
Chương 216 - Chương 216
Chương 217 - “Thần Hồn Phá Diệt Trảm!”
Chương 218 - Ông Đã Bước Vào Càn Khôn Cảnh!”
Chương 219 - “Kiếm Trong Tay Cậu Là Của Sư Đệ Tôi.
Chương 220 - Vi Sư Sẽ Trút Cơn Giận Này Giúp Con!”
Chương 221 - Thật Sự Không Sao?
Chương 222 - Xếp Hàng Theo Thứ Tự.
Chương 223 - "Thiên Nhân Viện Tất Thắng!"
Chương 224 - "Hoành Sơn Viện Vô Địch.
Chương 225 - "Linh Bối Sư Muội, Ta Yêu Nàng."
Chương 226 - Miệng Cửu Thiên Cũng Khẽ Động.
Chương 227 - "Lấy Kim Bài!"
Chương 228 - Bây Giờ Thì Không Thể. Nói Sau Đi."
Chương 229 - Nhất Thanh Sư Tôn Cũng Dừng Bước.
Đại sư huynh giẫm nhẹ trên mặt đất, chớp mắt đã xuất hiện ở cách đó một trăm trượng, Diêm Từ Vũ tập hợp hết sức mạnh nhưng lại không thể làm đại sư huynh bị thương một chút nào.
Trên bầu trời, Tinh Uyên la lớn: “Nhất Thanh, hôm nay nếu ông không chết thì người chết sẽ là tôi!
”
Nhất Thanh trả lời: “Luyên thuyên vừa thôi, chịu chết đi!
”
Khi thấy hai người lại sắp ra tay.
Một cột sáng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó ánh sáng chiếu tới, càn quét tất cả mọi thứ trên bầu trời.
Đây là một luồng ánh sáng bảy màu kì diệu, trông tựa như ánh sáng cầu vồng khiến Tinh Uyên và Nhất Thanh phải dừng lại.
Sau đó một bóng dáng già nua xuất hiện trước mặt Tinh Uyên và Nhất Thanh, đó là bóng dáng của viện trưởng Thiên Nhai Tử.
“Tinh Uyên, Nhất Thanh, các ông định hợp sức huỷ hoại học viện Võ Đạo đấy à?”
Nhất Thanh hét lớn: “Ông phải hỏi ông ta mới đúng, là do đồ đệ ông ta giết đệ tử của tôi.
Tinh Uyên nhanh nhảu: “Viện cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi.
”
“Đủ rồi!
”
Viện trưởng quát.
“Xem ra cả hai ông đều cần tĩnh tu. Được rồi, các ông đi theo tôi, khi nào cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu thì tôi sẽ thả các ông ra ngoài.
”
Nói xong, trên trời xuất hiện một cánh cổng bảy màu.
Một lực hút đáng sợ hút cả Tinh Uyên và Nhất Thanh vào.
Hai người lập tức biến mất, bầu trời nhanh chóng khôi phục hình dạng ban đầu, mọi thứ bình yên trở lại.
Tất cả học viên Âm Dương viện đều kinh ngạc nhìn cảnh này, không biết nên nói gì. Lúc này Diêm Từ Vũ mới phát hiện đại sư huynh đã rời đi, bèn ngửa mặt lên trời hét thật lớn: “Kiếm của tôi, để kiếm lại cho tôi!
”
Diêm Từ Vũ vừa định chạy ra ngoài thì một tia chớp đã đánh xuống từ trên trời.
Thiên Hoàn lại hiện thân, cái đầu to sụ lập loè ánh chớp.
“Tất cả học viên Âm Dương viện trở về phòng tĩnh tu, mọi thứ vẫn như cũ. Nếu ai còn tiếp tục gây rối thì sẽ bị vạn tia sét đánh vào người!
”
Đôi mắt đáng sợ của Thiên Hoàn nhìn về phía Diêm Từ Vũ, Diêm Từ Vũ biết câu sau là đang nói với mình.
Hắn ta siết chặt tay, không cam lòng nghiến răng.
Vừa rồi hắn ta đã dùng mười mấy loại nguyên liệu quý giá của mình để cường hoá trọng kiếm.
Mười mấy loại đấy!
Diêm Từ Vũ rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng lúc này bỗng có một tia sáng hạ xuống từ trên trời.
Diêm Từ Vũ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Định thần nhìn lại, là chữ viết của Tinh Uyên sư tôn, trên đó có một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Đợi khi nào cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu thì ta sẽ trở về. Vi sư sẽ trút cơn giận này giúp con!
”
Diêm Từ Vũ bóp nát tia sáng, lẩm bẩm: “Sư tôn, không cần người hỗ trợ đâu ạ. Trong cuộc chiến xếp hạng học viện, con nhất định sẽ đánh cho tất cả học viên Nhất Nguyên viện tàn phế, tất cả đều chết trên tay con! Lũ khốn chết tiệt này!
”
Ở phía xa, đại sư huynh bước tới trước mặt Sở Trực và Hàn Liên còn đang trên đường đi tới.
Như một bóng ma, hắn ta vỗ vai Sở Trực và Hàn Liên: “Không cần đi nữa, huynh đã lấy lại đồ của Cửu Thiên sư đệ rồi.
”
Hàn Liên sợ run cầm cập, sau khi thấy rõ là đại sư huynh mới lên tiếng: “Đồ? Hắn ta còn cướp đồ của Cửu Thiên sư đệ á? Đại sư huynh, huynh có đánh cho hắn ta một trận không?”
Sở Chính nghiến răng: “Đại sư huynh, ba người bọn đệ đi chắc chắn có thể đánh lại hắn ta.
Đại sư huynh lắc đầu: “Chưa đến lúc, Cửu Thiên sư đệ không sao, tạm thời các đệ cứ yên tâm. Về việc đối phó Diêm Từ Vũ, các đệ cứ đợi đến cuộc chiến xếp hạng. Trong thời gian này, huynh phải để các đệ tăng cường tu luyện, không được phép lùi bước đâu đấy”
Nghe thấy Cửu Thiên sư đệ không sao, Hàn Liên và Sở Chính đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Liên lớn tiếng trả lời: "Nếu nói một chữ không, đệ sẽ là con rùa. Đại sư huynh, lần này huynh có tham gia không?"
Đại sư huynh chậm rài đáp: "Nhàn nhà lâu thế rồi, đã đến lúc phải chăm chỉ lại thôi. Lần này chúng ta giành hạng nhất phân viện cho vui cái nhé