Bà Châu Mãn ngồi nói chuyện với Tú Nghiên một lúc rồi về nhà. Tú Nghiên thở dài, ngẫm nghĩ lại. Người hàng xóm có đứa con gái rất giống với con gái của bà Châu Mãn, chỉ có thể là…Duẫn Nhi! Bởi vì Duẫn Nhi ở gần nhà với Thế Huân khi cô bắt đầu học lớp 1, mà Duẫn Nhi cũng chỉ có ba, không có mẹ. Cộng thêm chuyện, Tú Nghiên rất hay gán ghép Thế Huân với Duẫn Nhi, nhưng Thế Huân luôn khó chịu vì việc này.
Tú Nghiên nhanh chóng xua tan cái suy nghĩ này trong đầu, cương quyết rằng nhất định Duẫn Nhi không thể là em gái ruột của Thế Huân được.
-Hay mình đi tìm anh Thế Huân…!
-Tú Nghiên để giải đáp nỗi khúc mắc trong lòng, quyết định đến tìm Thế Huân hỏi cho rõ.
…
Chiều nay, Thế Huân không có tiết học ở trường nên đến công ty làm việc. Tú Nghiên theo thói quen, biết hôm nay Thế Huân ở công ty nên đến đây luôn.
Định giơ tay ra, gõ cửa phòng thì bên trong vang lên tiếng nói trầm trầm, là tiếng của Nhã Phương.
-Thế Huân, anh định tối nay sẽ nói cho Tú Nghiên biết chuyện đó sao?
-Ừ, anh không muốn con bé hi vọng nhiều ở anh và Duẫn Nhi.
-Anh không sợ Tú Nghiên biết chuyện anh và Duẫn Nhi là anh em ruột, nó sẽ buồn sao?
-Anh thà rằng bây giờ để nó buồn, còn hơn là giấu nó.
-Vâng, tùy anh!
Tú Nghiên đứng bên ngoài, không tin vào tai mình nữa. Cô đẩy mạnh cửa, đi vào bên trong hét lên:
-Ngô Thế Huân, tại sao anh lại giấu em chuyện đó!
Cô là em họ của Thế Huân, sở dĩ cô hét lên như thế với anh mình do cô quá tức giận. Cô thực sự không chịu nổi. Cô đã nghĩ đây là chuyện đùa thôi, không thể nào xảy ra được. Nhưng chính tai cô nghe thì cô phải tin thôi.
Nhã Phương lo sợ Tú Nghiên quá kích, nói nhẹ nhàng:
-Nghiên Nhi, đó là sự thật, em phải chấp nhận thôi!
Tú Ngiên bịt tai lại, nước mắt sắp rơi ra nhưng nhất định phải kiềm chế, lao thật nhanh ra khỏi phòng làm việc của Thế Huân.
…::: Trung Tâm Thương Mại Nghiễn Châu :::….
Đây đúng là thiên đường, quả thực là chốn phồn hoa ngay giữa đô thị này. Bước vào bên trong Trung tâm thương mại Nghiễn Châu này là những ánh sáng chiếu ra từ những chiếc đèn chùm lấp lánh. Sàn nhà trắng, bóng loáng. Hàng loạt nhân viên mặc đồng phục giống nhau, cười cười nói nói với khách hàng. Khách ở đây đa phần là những người ăn mặc sang trọng, những quý bà hơi kiêu kì.
Duẫn Nhi đi cùng Hoàng Quân vào đây, nhìn cảnh tượng này mà choáng ngợp, không khỏi thốt lên:
-Đẹp quá!
Hoàng Quân chỉ hơi mỉm cười, đáp lại cô, dù câu nói kia, cô không nói với anh:
-Nếu thích, chỗ này là của em.
Duẫn Nhi ngạc nhiên, nghĩ rằng anh nói chơi thôi, nên không suy nghĩ nhiều. Nhưng ai biết đâu, vì cô, anh có thể làm tất cả.
Nhìn thấy Hoàng Quân đi vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Nhân viên dàn hàng, kính cẩn cúi chào anh, thoáng chỉ trỏ về người đi bên cạnh anh.
Mọi nơi đều vang lên những tiếng bàn tán xôn xao:
-Đó chẳng phải là Tổng giám đốc của JM sao?
-Hình như Nghiễn Châu là chi nhánh nhỏ của JM, nhưng lại là Trung tâm lớn nhất ở đây!
-Trông thật lịch lãm…Nhưng người đi bên cạnh là tiểu thư nhà nào thế, sao chưa thấy bao giờ nhỉ?
-Tôi không biết, chắc một thời gian nữa, báo chí sẽ đăng tin về cô gái này.
-Nhưng công nhận cô ta có phước thật đấy, xem kìa, Tổng giám đốc của JM lại hạ thấp mình mà nắm tay, thỉnh thoảng còn cười nói với cô ta nữa.
Duẫn Nhi nghe những lời bàn tán đó, hơi đứng người. Nhưng ngẫm lại, Hoàng Quân ít khi cười, mà nay cười với cô nhiều thế, mấy người kia ghen, cũng phải. Bất chợt, cô thấy mình hơi hạnh phúc, một chút xíu.
-Duẫn Nhi, thích nó không?
Duẫn Nhi ngờ nghệch trước câu hỏi này của Hoàng Quân, nhìn quanh đã thấy cô xuất hiện ở khu bán đồ trang sức từ lúc nào, nhìn thứ mà Quân đang cầm trên tay. Là một chiếc nhân bằng chất liệu vàng trắng, kính kim cương được mài dũa tinh xảo đến từng chút một. Duẫn Nhi cười trừ, lắc đầu:
-Không, nhìn nó…ư….
rất xấu!
Thật ra, chiếc nhẫn đó là chiếc đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy, nhưng đối với Duẫn Nhi, cô không muốn người khác trả một món tiền lớn chỉ là để mua quà cho cô. Cho dù, cô và anh sống chung, cũng được một thời gian rồi.
-Thật sự không thích sao?-Hoàng Quân nhu nhận hỏi, biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng cố gắng hỏi thêm câu nữa.
Duẫn Nhi đáp, hơi chút do dự:
-Không!
Hoàng Quân khẽ trút một tiếng thở dài, suốt đời anh, chỉ có cô thì cô cần gì e dè chuyện tiền bạc này cơ chứ. Nhưng nếu cô cương quyết, anh không ép, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô, đủ cô và anh nghe được:
-Vợ yêu à, em nên ngoan ngoãn làm theo những gì anh muốn, nếu không…
Duẫn Nhi, rùng mình, bất chợt bước chân ra xa Hoàng Quân. Câu nói nửa chừng của anh làm cô sợ hãi. Vội vã gật đầu, đôi tay nhỏ bé của cô bám chặt vào dải duy băng buộc ở eo chiếc váy cô đang mặc.
Duẫn Nhi sải chân, bước theo anh đi xem một số đồ trang sức khác. Duẫn Nhi đưa mắt nhìn vào khung kính bên trong, chợt phát hiện ra chiếc lắc tay nhìn rất dễ thương, lại bắt mắt, được mài dũa vô cùng tinh xảo.
Nói thật, cô không mê tiền của anh nhưng trong đầu lại xuất hiện cái ý định nói anh mua cho cô cái lắc tay đó.
Quân quay ra nhìn Duẫn Nhi, thấy mắt cô đăm đăm nhìn vào cái lắc tay đó. Anh biết cô thích nó nhưng không dám nói với anh. Anh nhoẻn miệng cười, nhân lúc cô không để ý, nói khẽ với một cô nhân viên điều gì đó.
Sau đó, anh nắm lấy tay cô, kéo đi. Cô tiếc nuối nhìn cái lắc tay kia, trong lòng hơi hối hận vì đã không nói với anh cô thích nó.
Anh kéo cô đi đến trước thang máy, chọn tầng 9 rồi kéo cô vào. Kì lạ, rất kì lạ, thang máy này trống mà không ai (dám) đi, cứ chen chúc nhau ở cái thang máy bên cạnh làm gì không biết nữa. Và đương nhiên, trong thang máy chỉ có anh và cô.
Nét mặt cô hơi biến sắc, liệu trong tháng chỉ có 2 người, anh có định làm gì cô không? Cô đọc mấy truyện ngôn tình, hầu như truyện nào cũng có cái cảnh nam chính và nữ chính ở trong thang máy với nhau, và…Ôi! Nghĩ đến đây đã kinh khủng lắm rồi!
-Duẫn Nhi, em thích nó hả?
Duẫn Nhi nheo mắt, “nó” anh nói là cái gì, ai?
-Thích cái gì? Em không hiểu?
Quân tựa người vào thang máy, trả lời:
-Cái lắc tay đó.
Có lẽ anh biết cô thích cái lắc tay đó rồi. Nhưng dù sao, không nên để anh biết thì hơn:
-Không, em không thích.
Hoàng Quân thở dài một cái, cô đúng là hết nói nổi. Đã nói là vì cô, anh có thể mua bất cứ thứ gì, sao cô cứ phải kiêng dè chuyện tiền bạc cơ chứ.
-Thật sự không thích sao? Hôn anh, anh sẽ tặng em.
Duẫn Nhi băn khoăn. Hôn anh để đổi lấy một thứ cô yêu thích. Cho dù nếu hôn, cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nên chắc cũng không ngại ngùng nhiều lắm. Nhưng nếu hôn anh như thế này, anh sẽ đánh giá cô là yêu tiền bạc của anh, chắc chắn, thân phận cô sẽ bị hạ thấp.
-Không, em đã nói là không thích mà.
Quân không đáp lại, nhẹ nhàng kéo cơ thể cô vào người anh. Đôi môi mềm mỏng như cánh hoa anh đào của cô chạm vào môi anh. Đôi má cô ửng đỏ, khả năng phản kháng của cô có hạn, không thể chống trả anh được.
Anh hung hãn chiếm lấy đôi môi kia. Cô sắp không thể nào thở được nữa thì
“Ting…”
Thang máy mở, như là một vị ân nhân của cô. Anh buông đôi môi của cô ra, mỉm cười:
-Em là của anh, mãi mãi như thế, biết chưa?
Duẫn Nhi đờ người, hét lên:
-Anh thật sự, rất lãnh khốc!
Hoàng Quân quay lại, trêu tức cô:
-Cảm ơn, quá khen rồi.
Cùng lúc, một nhân viên nữ chạy đến, nói với Quân:
-Thiếu gia, thứ cậu cần, đã gói lại rồi!