Thi Vân Thường lại gào lên ︰ "Anh cũng là đàn ông, trong phòng kia xảy ra cái gì anh biết rõ, em nói không phải em, thế trừ em ra thì còn ai vào đây?"
Thi Mị ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ︰ Còn tôi đây này!
Bạch Nguyệt Khiết không nói nữa, nước mắt ào ào rơi xuống.
Giọng điệu Thi Vân Thường trở nên nhẹ nhàng hơn, "Em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em, anh sẽ để cho người đời biết được bộ mặt thật của Thời Lệnh Diễn!
"
Thi Mị ︰ "...
.
" Thật ‧ đần độn không thể nghi ngờ.
Nhưng không thể không nói, Bạch Nguyệt Khiết chơi chiêu này rất được.
Thi Vân Thường vốn định giấu bức ảnh kia làm lợi thế để trao đổi, nhưng vì một câu của cô ta mà muốn thẳng thừng tuyên bố!
Thi Vân Thường thâm tình nói, "Nguyệt Khiết, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.
"
"Vân Thường.
.
.
" Bạch Nguyệt Khiết ra vẻ cảm động, "Cảm ơn anh.
.
.
"
"Cô chủ, " Chú Liễu lên tiếng, "Cần phải về rồi.
"
Bạch Nguyệt Khiết lau nước mắt, "Vân Thường, em tiện đường đưa anh về nhé.
"
Thi Vân Thường có chút do dự, "Nhưng anh còn dẫn theo một kẻ ngốc.
.
.
"
"Cô ấy là bà Thời đó, cứ để cô ấy ở đây đi, " Bạch Nguyệt Khiết nói ︰ "Để cho anh Lệnh Diễn thấy rõ bộ mặt thật của cô ấy cũng được.
"
Thi Vân Thường ngớ ra một phen, sau đó trong mắt tràn đầy cưng chiều, "Quả nhiên là Nguyệt Khiết, dám yêu dám hận, vậy thì nghe lời em.
"
Vì thế, Thi Mị trơ mắt nhìn ô tô đi xa ︰".
.
.
"
Mẹ nó cái đồ thiểu năng!
Vứt một kẻ ngốc chẳng biết gì ở đây cho muỗi đốt, lại đặt hết tâm tư lên người kẻ độc ác, đã thế lại còn khen Bạch Nguyệt Khiết là dám yêu dám hận, cái tên Thi Vân Thường này còn đần hơn so với tưởng tượng của cô!
Thi Mị thở phì phò vứt cỏ đi, chợt nghe thấy tiếng xe thể thao ở phía sau.
Cô xoay người, Ferrari màu đỏ mui trần táo bạo lái tới, bẻ lái xinh đẹp dừng trước cửa biệt thự.
Sáng sớm Đường Tịnh Minh bị Vân Độ dùng liên hoàn call gọi tới đoạt mệnh, tính tình có phần cáu kỉnh.
Vứt xe ở cửa, lúc này anh ta mới nhìn thấy bóng dáng màu hồng xinh đẹp ở cửa.
Trước mắt Đường Tịnh Minh sáng lên.
Anh ta còn chưa bao giờ gặp qua cô gái đáng yêu như vậy.
Hai cái tai thỏ dài màu trắng treo trên đầu, cái mũ màu hồng rộng rãi che hết non nửa khuôn mặt khiến cho gương mặt vốn bé nhỏ non nớt lại càng thêm mềm mại đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa hết nét trẻ con, nhiều nhất là mười mấy ** tuổi!
Đường Tịnh Minh tháo kính mắt xuống, vỗ vỗ tây trang, tự nhận là bày ra vẻ đẹp trai nhất, trên mặt là nụ cười tươi với cái răng khểnh mê người, "Ôi, người đẹp, sáng sớm ở đây là chờ anh hả?"
Thi Mị ︰ ".
.
.
"
Ba năm không gặp, đầu óc cậu em họ này của cô lại có vấn đề rồi.
Đường Tịnh Minh thấy cô không nói lời nào, đi đến nói ︰ "Đứng ở đây tìm ai thế?"
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!