Chương 1 - Cô Đã Trở Về
Chương 2 - Trùng Sinh Thành Kẻ Thiểu Năng
Chương 3 - Thi Mị
Chương 4 - Bắt Gian
Chương 5 - Ba Năm
Chương 6 - Phân Công Hợp Tác, Châm Ngòi Thổi Gió
Chương 7 - Bồi Thường
Chương 8 - Không Nhiều Lắm, Năm Trăm Nghìn
Chương 9 - Tối Hôm Qua Người Phụ Nữ Kia Thật Sự Rất Giống Đường Vũ
Chương 10 - Quên Mất Thi Mị
Chương 11 - Bệnh Tim Tái Phát
Chương 12 - Lần Đầu Tiên Đều Cho Anh Ta
Chương 13 - Chồng Tôi Tên Thời Lệnh Diễn
Chương 14 - Đánh Mất Chính Mình
Chương 15 - Là Đường Vũ Sao?
Chương 16 - Bạn Học Cũ
Chương 17 - Tôi Mời Khách
Chương 18 - Nuôi Mấy Con Vật Nhỏ
Chương 19 - Ảo Giác Trong Nháy Mắt
Chương 20 - Lúc Học Trung Học, Cô Ấy Bị Bao Nuôi
Chương 21 - Mẹ Kiếp, Cô Vừa Rồi Rất Phiêu Đó
Chương 22 - Cô Không Phải Thi Mị, Cô Là Ai
Chương 23 - Chồng Ơi, Hu Hu Hu
Chương 24 - Mẹ Kiếp! Cô Ta Nhảy Dựng Lên!
Chương 26 - Đường Bảo Bối Không Cần Em Nữa
Chương 27 - Ôi, Cay Mắt
Chương 28 - Làm Người Lương Thiện Rất Mệt
Chương 29 - Em Phải Sinh Em Bé Cho Chồng
Chương 30 - Vợ Con Tới Rồi
Chương 31 - Phải Ngủ Cùng Thì Mới Có Em Bé
Chương 32 - Đừng Có Gọi Tôi Là Chồng
Chương 33 - Chồng Ơi, Anh Không Ngủ Cùng Với Thi Mị Sao?
Chương 34 - Chung Giường
Chương 35 - Thân Thể Kề Nhau
Chương 36 - Chồng Ơi, Mông Của Thi Mị Đau Lắm, Muốn Xoa Xoa.
Chương 37 - Đây Chính Là Hậu Quả Của Việc Trèo Lên Người Tôi
Chương 38 - Trong Vòng Một Năm Nhất Định Phải Có Thai
Chương 39 - Đây Là Lúc Dạy Cô Một Vài Việc Của Người Lớn.
Chương 40 - Đưa Chị Đi Gặp Anh Trai
Chương 41 - Tôi Có Thẻ Đen Cao Cấp
Chương 42 - Gặp Được Thần Tài Chân Chính Rồi!
Chương 43 - Vậy Thì Lập Tức Ném Ra Ngoài!
Chương 44 - . Tình Cờ Gặp Bạch Nguyệt Khiết?
Chương 45 - Thăm Dò? (1)
Chương 46 - . Thăm Dò? (2)
Chương 47 - . Bắt Chước Một Người Chết
Chương 48 - Thật Hoạt Bát Mà
Chương 49 - Tiểu Đường Vũ
Chương 50 - Đường Vũ, Đường Vũ
Chương 51 - Phục Chế Một Đường Vũ
Chương 52 - Tôi Còn Sống
Chương 53 - Đã Lâu Không Gặp, Diệp Điệu
Chương 54 - Bại Lộ Thân Phận
Chương 55 - Muốn Cùng Chồng Đi Ngủ, Sinh Con
Chương 56 - Cảm Nhận Được Hình Bóng Của Đường Vũ
Chương 57 - Đây Là Bạn Gái Của Tôi
Chương 58 - Cô Và Đường Vũ Có Quan Hệ Gì
Chương 59 - Cậu Đang Nói Dối, Cậu Chính Là Đường Vũ!
Chương 60 - Nếu Như Không Phải Tôi, Ba Năm Trước Cô Ấy Đã Lạnh Ngắt Rồi
Chương 61 - Gả Cho Anh Đi
Chương 62 - Hơi Thở Quen Thuộc
Chương 63 - Không Phải Cô Ấy Nghe Thấy Nên Thẹn Quá Hóa Giận Rồi Chứ?
Chương 64 - Cha Già
Chương 65 - Người Không Thấy
Chương 66 - Còn Ra Thể Thống Gì Nữa!
Chương 67 - Dẫu Sao Bọn Nhóc Cũng Là Vợ Chồng, Có Một Số Tầng Quan Hệ Cần Phải Phá Vỡ.
Chương 68 - Chồng Ơi, Có Phải Anh Không Muốn Em Nữa Không?
Chương 69 - Chồng Ơi, Lên Giường Đi
Chương 70 - Tôi Là Bạn Tốt Hồi Cấp Ba Của Em
Chương 71 - Có Vẻ Như Em Càng Đẹp Hơn Trước Đây Rồi
Chương 72 - Ngày Ấy, Tôi Uống Say
Chương 73 - Muốn Biết Anh Ta Đối Tốt Với Thi Mị Như Thế Nào Không?
Chương 74 - Quần Áo Trên Người Hoàn Toàn Ướt Hết
Chương 75 - Ngày Mai, Nhớ Dẫn Em Chơi Trò Chơi, Thầy Nhé
Chương 76 - Để Cô Vĩnh Viễn Không Thể Siêu Sinh
Chương 77 - Đây Mới Là Thân Thể Khỏe Mạnh
Chương 78 - Bóp Chết Bạch Nguyệt Khiết
Chương 79 - Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu*
Chương 80 - Chú Liễu Sẽ Không Hại Cô Ta
Chương 81 - Bị Cô Ngốc Lạnh Nhạt
Chương 82 - Phải Dùng Tư Thế Nào Để Khiến Cô Cầu Xin Tha Thứ Đây
Chương 83 - Thuốc Có Tác Dụng Trong Ba Tiếng
Chương 84 - Nóng Quá...
Chương 85 - Trò Chơi Bắt Đầu
Chương 86 - Hu Hu, Chồng Ơi Cứu Em!
Chương 87 - Chồng Ơi, Thi Mị Khó Chịu
Chương 88 - Chồng Ơi, Đường Vũ Là Ai?
Chương 89 - Chồng Ơi, Giúp Em
Chương 90 - Bị Người Khác Cởi Sạch
Chương 1 - Cô Đã Trở Về
Chương 2 - Trùng Sinh Thành Kẻ Thiểu Năng
Chương 3 - Thi Mị
Chương 4 - Bắt Gian
Chương 5 - Ba Năm
Chương 6 - Phân Công Hợp Tác, Châm Ngòi Thổi Gió
Chương 7 - Bồi Thường
Chương 8 - Không Nhiều Lắm, Năm Trăm Nghìn
Chương 9 - Tối Hôm Qua Người Phụ Nữ Kia Thật Sự Rất Giống Đường Vũ
Chương 10 - Quên Mất Thi Mị
Chương 11 - Bệnh Tim Tái Phát
Chương 12 - Lần Đầu Tiên Đều Cho Anh Ta
Chương 13 - Chồng Tôi Tên Thời Lệnh Diễn
Chương 14 - Đánh Mất Chính Mình
Chương 15 - Là Đường Vũ Sao?
Chương 16 - Bạn Học Cũ
Chương 17 - Tôi Mời Khách
Chương 18 - Nuôi Mấy Con Vật Nhỏ
Chương 19 - Ảo Giác Trong Nháy Mắt
Chương 20 - Lúc Học Trung Học, Cô Ấy Bị Bao Nuôi
Chương 21 - Mẹ Kiếp, Cô Vừa Rồi Rất Phiêu Đó
Chương 22 - Cô Không Phải Thi Mị, Cô Là Ai
Chương 23 - Chồng Ơi, Hu Hu Hu
Chương 24 - Mẹ Kiếp! Cô Ta Nhảy Dựng Lên!
Chương 26 - Đường Bảo Bối Không Cần Em Nữa
Chương 27 - Ôi, Cay Mắt
Chương 28 - Làm Người Lương Thiện Rất Mệt
Chương 29 - Em Phải Sinh Em Bé Cho Chồng
Chương 30 - Vợ Con Tới Rồi
Chương 31 - Phải Ngủ Cùng Thì Mới Có Em Bé
Chương 32 - Đừng Có Gọi Tôi Là Chồng
Chương 33 - Chồng Ơi, Anh Không Ngủ Cùng Với Thi Mị Sao?
Chương 34 - Chung Giường
Chương 35 - Thân Thể Kề Nhau
Chương 36 - Chồng Ơi, Mông Của Thi Mị Đau Lắm, Muốn Xoa Xoa.
Chương 37 - Đây Chính Là Hậu Quả Của Việc Trèo Lên Người Tôi
Chương 38 - Trong Vòng Một Năm Nhất Định Phải Có Thai
Chương 39 - Đây Là Lúc Dạy Cô Một Vài Việc Của Người Lớn.
Chương 40 - Đưa Chị Đi Gặp Anh Trai
Chương 41 - Tôi Có Thẻ Đen Cao Cấp
Chương 42 - Gặp Được Thần Tài Chân Chính Rồi!
Chương 43 - Vậy Thì Lập Tức Ném Ra Ngoài!
Chương 44 - . Tình Cờ Gặp Bạch Nguyệt Khiết?
Chương 45 - Thăm Dò? (1)
Chương 46 - . Thăm Dò? (2)
Chương 47 - . Bắt Chước Một Người Chết
Chương 48 - Thật Hoạt Bát Mà
Chương 49 - Tiểu Đường Vũ
Chương 50 - Đường Vũ, Đường Vũ
Chương 51 - Phục Chế Một Đường Vũ
Chương 52 - Tôi Còn Sống
Chương 53 - Đã Lâu Không Gặp, Diệp Điệu
Chương 54 - Bại Lộ Thân Phận
Chương 55 - Muốn Cùng Chồng Đi Ngủ, Sinh Con
Chương 56 - Cảm Nhận Được Hình Bóng Của Đường Vũ
Chương 57 - Đây Là Bạn Gái Của Tôi
Chương 58 - Cô Và Đường Vũ Có Quan Hệ Gì
Chương 59 - Cậu Đang Nói Dối, Cậu Chính Là Đường Vũ!
Chương 60 - Nếu Như Không Phải Tôi, Ba Năm Trước Cô Ấy Đã Lạnh Ngắt Rồi
Chương 61 - Gả Cho Anh Đi
Chương 62 - Hơi Thở Quen Thuộc
Chương 63 - Không Phải Cô Ấy Nghe Thấy Nên Thẹn Quá Hóa Giận Rồi Chứ?
Chương 64 - Cha Già
Chương 65 - Người Không Thấy
Chương 66 - Còn Ra Thể Thống Gì Nữa!
Chương 67 - Dẫu Sao Bọn Nhóc Cũng Là Vợ Chồng, Có Một Số Tầng Quan Hệ Cần Phải Phá Vỡ.
Chương 68 - Chồng Ơi, Có Phải Anh Không Muốn Em Nữa Không?
Chương 69 - Chồng Ơi, Lên Giường Đi
Chương 70 - Tôi Là Bạn Tốt Hồi Cấp Ba Của Em
Chương 71 - Có Vẻ Như Em Càng Đẹp Hơn Trước Đây Rồi
Chương 72 - Ngày Ấy, Tôi Uống Say
Chương 73 - Muốn Biết Anh Ta Đối Tốt Với Thi Mị Như Thế Nào Không?
Chương 74 - Quần Áo Trên Người Hoàn Toàn Ướt Hết
Chương 75 - Ngày Mai, Nhớ Dẫn Em Chơi Trò Chơi, Thầy Nhé
Chương 76 - Để Cô Vĩnh Viễn Không Thể Siêu Sinh
Chương 77 - Đây Mới Là Thân Thể Khỏe Mạnh
Chương 78 - Bóp Chết Bạch Nguyệt Khiết
Chương 79 - Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu*
Chương 80 - Chú Liễu Sẽ Không Hại Cô Ta
Chương 81 - Bị Cô Ngốc Lạnh Nhạt
Chương 82 - Phải Dùng Tư Thế Nào Để Khiến Cô Cầu Xin Tha Thứ Đây
Chương 83 - Thuốc Có Tác Dụng Trong Ba Tiếng
Chương 84 - Nóng Quá...
Chương 85 - Trò Chơi Bắt Đầu
Chương 86 - Hu Hu, Chồng Ơi Cứu Em!
Chương 87 - Chồng Ơi, Thi Mị Khó Chịu
Chương 88 - Chồng Ơi, Đường Vũ Là Ai?
Chương 89 - Chồng Ơi, Giúp Em
Chương 90 - Bị Người Khác Cởi Sạch
3 giây sau, trong quán bar Cự Nhân.
Bà chủ xinh đẹp nghiêng người dựa vào quầy bar nghịch điện thoại di động, bỗng nhiên một tin nhắn hiện lên.
Nội dung ngắn gọn sáng tỏ: Trùng Tử, tớ còn sống.
Diệp Điệu nhìn chằm chằm vào thông báo tin nhắn văn bản trên đỉnh điện thoại, run lên một giây, hai giây, 3 giây.
"Gì?"
Cả người đột nhiên không chút phòng bị, “ đùng” ngã lăn xuống từ trên ghế của quầy bar.
Diệp Điệu bên này đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Bà chủ, không sao chứ?"
"Chị Diệp, tại sao đang yên đang lành lại ngã xuống chứ?"
"Chị Diệp?"
Nhưng mà Diệp Điệu dường như căn bản không nghe được, cô ấy nhấp vào tin nhắn văn bản, đọc xưng hô kia nhiều lần.
Trùng Tử.
Đúng, Trùng Tử!
Hơn nữa, cô ấy chỉ cho một số bạn bè và người nhà biết số điện thoại riêng của mình.
Trong tất cả mọi người cô quen biết trên thế giới này, chỉ có một người dùng biệt hiệu lung tung để gọi cô ấy.
Nhưng người kia đã chết rồi!
Chính mắt cô ấy nhìn thấy thi thể của cô được nghiệm thu, được hỏa táng!
Sau đó thời gian giải quyết hậu sự của cô, là Diệp Điệu đi cùng mẹ của Đường Vũ, đi cùng người nhà của Đường Vũ, từng bước từng bước tiễn cô đi .
Làm sao cô có thể còn sống?
Nhưng, gần đây trên mạng xuất hiện nhiều lời đồn đãi điên cuồng.
Chẳng qua điên cuồng này lại là nói có sách mách có chứng.
Diệp Điệu vốn vẫn giữ vững lập trường, một lát sau lại dao động.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào một dòng chữ, nhanh chóng trả lời lại: Cô là ai?
Dãy số xa lạ: Lúc tám tuổi, cậu từng làm vỡ ngọc bội bà nội tớ cho, việc này tớ chưa từng nói với ai cả.
"Đúng!
" Diệp Điệu bỗng nhiên nóng mắt.
Từ nhỏ Diệp Điệu và Đường Vũ chính là hàng xóm, mặc cùng một cái quần lót mà lớn lên.
Từ nhỏ Đường Vũ đã mang theo một miếng ngọc bội trên cổ, là đã bắt đầu mang theo từ lúc mới một tuổi.
Mùa hè năm tám tuổi, hai người họ đánh nhau, Diệp Điệu không cẩn thận kéo ngọc bội của cô xuống.
Kéo xuống thì thôi, còn không cẩn thận làm vỡ thành vài mảnh.
Diệp Điệu sợ đến mức khóc lớn, Đường Vũ cũng khóc, nhặt ngọc bội lên gào khóc về nhà.
Diệp Điệu còn tưởng bà Đường nhất định sẽ về hỏi tội người lớn, nhưng đợi hai ngày đều không có ai đến nói chuyện với người lớn.
Sau này cô ấy nghe ngóng được, mới biết một mình Đường Vũ gánh vác toàn bộ, cô bị bà Đường phạt cấm túc, ba ngày không được ra khỏi phòng.
Diệp Điệu vừa áy náy, vừa khổ sở, sau khi cô ấy xin lỗi Đường Vũ, hai người lại làm hòa với nhau.
Vài chục năm sau đó, hai người cũng không xảy ra mâu thuẫn gì cả.
Cũng không có ai nhắc lại chuyện này, vô tình trở thành bí mật nhỏ giữa hai người họ.
Nước mắt của Diệp Điệu đột nhiên chảy xuống.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ấy xoay người rời đi.
Ra khỏi quán bar, Diệp Điệu lập tức gọi đến số điện thoại kia.
Thi Mị nhìn thấy số điện thoại này, trong lòng rối tinh rối mù.
Diệp Điệu là bạn thân nhất của cô, là chị em thật sự.
Nhưng cô thấy cuộc gọi này, vẫn tắt điện thoại, nhắn một tin nhắn văn bản qua: Tớ không tiện nhận điện thoại.
Bên kia nhanh chóng trả lời tin thứ hai: Tại sao cô lại gọi tôi là Trùng Tử?
Đây là đang thăm dò.
Thi Mị lại nhắn tin trả lời: Không phải cậu sợ sâu sao, tớ giúp cậu khắc phục.
Diệp Điệu nhìn dòng sóng ngoằn ngoèo này, không thể kìm được bàn tay run rẩy, hỏi lại: Cô bao nhiêu tuổi?
Đây cũng là ám hiệu giữa hai người các cô.
Thi Mị trả lời: 38g, cậu đã quên rồi sao.
Diệp Điệu òa khóc một tiếng, cô ấy ngồi xổm người xuống, nước mắt lã chã.
Chẳng qua trên tay còn không quên nhắn tin lại: Tớ nhớ rồi!
Thi Mị nhìn vào cuộc hội thoại này, không nhịn được cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô vui vẻ nở nụ cười phát ra từ nội tâm kể từ khi trở thành Thi Mị tới nay.
Đã lâu không gặp, Diệp Điệu.
………...
.