Thư Phàm lái xe đến một nhà hàng gần bến cảng, nằm trên con đường Tân Cửu Long. Bốn phía chung quanh nhà được bao quanh bởi nước, nước trong hồ trong xanh, làm nổi bật lên bốn bức tường màu trắng, vòm mái lưu ly như thời vua chúa ngày xưa.
Thy Dung đậu xe ngoài ven đường, cách cổng quán một đoạn không quá xa cũng không quá gần.
Thy Dung rất sợ mẹ phát hiện ra mình đã theo dõi bà đến tận đây, sợ bà cho rằng mình không tin tưởng bà, cho rằng bà đang phản bội lại chồng con. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Thy Dung đã thấy nhụt trí, không có dũng khí theo mẹ mình vào hẳn trong kia.
“Nhưng chẳng lẽ đến tận đây rồi, mình lại bỏ về không, sao ?” Thy Dung lại không nhịn được tự chất vấn chính mình.
“Mình bỏ về cũng được, nhưng mình có thể yên tâm sao, có thể không thắc mắc, không muốn biết Trác Phi Dương đã nói gì với mẹ mình sao ?” Thy Dung ôm lấy đầu, khổ sở kêu lên: “Không thể, mình sẽ không thể ăn ngon ngủ yên, cũng sẽ không thể gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Nếu mình không biết gì thì thôi, một khi đã biết được, mình phải điều tra cho ra chân tướng sự việc.
”
Lý trí của Thy Dung vừa mới xẹp xuống, đã được khơi dậy trở lại.
Thy Dung kéo xụp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống trán, che khuất nửa khuôn mặt, lững thững dắt xe vào trong quán Tân Cửu Châu.
Thy Dung được bồi bàn cất hộ xe mô tô, còn nhiệt tình mở cửa kính cho Thy Dung.
Thy Dung mỉm cười, nói cảm ơn anh ta, sau đó xoay mình bước đi.
Nhìn lướt qua tầng trệt và tầng một, không thấy có vị khách nào giống với ngoại hình của mẹ mình và Trác Phi Dương, Thy Dung đoán hai người đã chọn một chiếc bàn trên lầu hai.
Càng đến gần với mục tiêu, trái tim của Thy Dung đập càng nhanh, bước thấp bước cao, có cảm giác mình đang bước vào một khoảng không, cơ thể đang trôi đi.
Trác Phi Dương định nói chuyện gì với mẹ ? Hắn muốn gì, muốn mẹ quay lại với hắn sao ?
Thy Dung loạng choạng bước đi không vững, khuôn mặt tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, muốn khóc nhưng khóc không được, những giọt nước mắt mặn đắng đang cứa sâu vào tim.
Biết là yêu đơn phương sẽ rất khổ, nhưng không thể ngăn được lòng mình, để rồi cuối cùng đã trao trọn vẹn trái tim của mình cho hắn. Yêu mà không cần báo đáp lại phải chăng là rất ngu ngốc ?
Thy Dung run run bước lên từng bậc cầu thang, khi trèo lên đến đỉnh, đã thấy mẹ mình và Trác Phi Dương đang nói chuyện với nhau.
Thy Dung choáng váng, tưởng chừng thế giới xung quanh mình sụp đổ, bóng tối đang bủa vây lấy tâm trí, lồng ngực quặn thắt, Thy Dung không thở được.
Cúi gằm mặt, Thy Dung run rẩy bước đi, bước chân phiêu lãng không có trọng tâm.
Đến một chiếc bàn trống cách bàn của Trác Phi Dương và mẹ Thư Phàm hơn ba mét, Thy Dung chọn ngồi quay lưng lại với họ.
Thy Dung không dám ngẩng mặt lên nhìn họ, cũng sợ bị họ phát hiện mình đang nhìn lén họ, chỉ cần biết họ đang nói gì với nhau là tốt rồi.
Thy Dung tự vỗ vỗ ngực an ủi chính bản thân mình, những giọt nước mắt mặn chát cuối cùng tuôn ra.
Phục vụ bàn tới gần, đưa menu cho Thy Dung.
Thy Dung nhìn cũng không buồn nhìn, gọi ngay cho mình một đĩa mỳ ý và một chai rượu ngoại.
“Phi Dương, anh muốn nói chuyện gì với em thì nói đi.
”
Đã hơn 18 năm trôi qua rồi, nhưng mỗi lần gặp lại Trác Phi Dương, Thư Phàm vẫn thấy ngượng ngập, không được tự nhiên. Tất cả cũng do một chữ duyên nợ mà thành. Thư Phàm thấy mình có lỗi với hắn, chẳng những nợ hắn về ân tình, còn nợ hắn cả về ơn cứu mạng. Hắn vì yêu mình, đã sống 18 năm trong cô đơn, Thư Phàm thật sự không đành lòng nhìn thấy hắn khổ sở thế này, lúc nào cũng cầu mong hắn nhanh chóng tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình.
“Em khỏe chứ ?”
Trác Phi Dương nhìn thật sâu vào mắt Thư Phàm, cố khắc ghi hình ảnh của Thư Phàm vào trong trí nhớ, để vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.
“Em khỏe, cảm ơn anh.
” Thư Phàm gượng nở một nụ cười. Đối diện với ngươi đàn ông yêu mình sâu đậm, Thư Phàm không có cách nào tỏ ra tự nhiên, và coi như không có việc gì.
“Hoàng Tuấn Kiệt đối xử tốt với em chứ, còn các con của em nữa, chắc chúng cũng đã trưởng thành hết cả rồi ?”
Trác Phi Dương bối rối vuốt tóc. Sau 10 năm gặp lại, hắn vẫn tưởng mới được gặp Thư Phàm vào buổi tối hôm nào. Cô ấy vẫn thế, vẫn đẹp rạng ngời, vẫn căng tràn sức sống. Nhìn Thư Phàm của hiện tại, hắn biết Thư Phàm đang sống rất hạnh phúc và đầm ấm bên chồng con, chỉ có hắn cô lẻ một mình. Hắn không trách Thư Phàm, cũng không hận Hoàng Tuấn Kiệt, tất cả là do hắn lựa chọn, là do hắn quá đa tâm khi đi yêu người con gái đã thuộc về một người đàn ông khác.
Thư Phàm dịu dàng nhìn Trác Phi Dương: “Anh ấy đối xử với em rất tốt. Hai đứa con gái của em đều đã trưởng thành.
”
Thư Phàm biết khi nói những lời này sẽ khiến Trác Phi Dương bị tổn thương, nhưng chỉ có khiến hắn chết tâm, không còn nhung nhớ về mình và luyến tiếc quá khứ đã trôi qua, hắn mới tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Bàn tay cầm ly rượu của Trác Phi Dương khẽ run lên, khuôn mặt hắn trầm buồn: “Anh rất mừng cho hạnh phúc của em. Hơn 10 năm qua, tuy anh đã hứa không xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng anh vẫn quan tâm lo lắng cho em, vẫn dõi theo em từ xa. Anh biết khi em nghe anh nói những lời này, em sẽ cảm thấy đau lòng và khó chịu, nhưng anh không có ác ý, anh làm thế vì xuất phát từ thật tâm của mình.
”
“Em hiểu anh muốn nói gì” Thư Phàm ngắt lời Trác Phi Dương.
Thy Dung nhìn vào mắt Trác Phi Dương, chân thành nói: “Anh Dương, anh không thể quên đi quá khứ được sao ? Anh hãy còn trẻ, còn nhiều cơ hội để tìm kiến hạnh phúc cho riêng mình. Em mặc kệ anh có trách em ích kỉ hay không, em cũng không muốn anh tự hành hạ và khóa nhốt trái tim của mình lại.
”
“Em là đang khuyên anh đi tìm một hạnh phúc mới sao ?”
Trác Phi Dương đau lòng hỏi lại Thư Phàm. Hắn hiểu Thư Phàm vì lo lắng cho hắn nên mới nói như thế, nhưng phải nghe người con gái mình yêu khuyên mình nên đi tìm một hạnh phúc mới, hắn không ngăn được chua xót và thống khổ trong lòng mình. Hắn tưởng đã có thể quên, có thể ngăn chặn không cho phép mình được yếu đuối, nhưng hắn không thể. Hắn vẫn chỉ là một chàng trai bình thường, không có được người con gái mình yêu thương mà thôi.
“Anh Phi Dương.
” Thư Phàm chua xót, gọi tên của Trác Phi Dương.
“Thôi được rồi, không nhắc đến chuyện không vui này nữa.
” Trác Phi Dương cúi nhìn bàn tay mảnh khảnh của Thư Phàm đặt trên mặt bàn gỗ. Hắn rất muốn chạm vào, nhưng lại không dám. Thư Phàm đã không còn là của hắn nữa rồi, Thư Phàm đã thuộc về một người đàn ông khác.
Không muốn người con gái mình yêu sâu đậm phải khổ tâm vì mình, Trác Phi Dương uống cạn ly rượu, như muốn nuốt tất cả mọi đắng cay vào lòng, bên ngoài hắn giả vờ bình thản nói: “Anh mời em đến đây, ngoài muốn biết em sống có tốt không, còn muốn đưa cho em một thứ.
”
Thư Phàm tò mò hỏi: “Anh muốn đưa cho em thứ gì ?”
Trác Phi Dương mở cặp táp, đưa cho Thư Phàm một tệp hồ sơ có bìa màu vàng nhạt.
“Đây là dự án mới của công ty anh. Em hãy giao lại hợp đồng này cho Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh. Nếu sau khi đọc xong, họ muốn hợp tác với công ty của anh, đảm bảo sẽ rất có lợi cho tình hình tài chính thiếu hụt của công ty gia đình em hiện giờ. Còn nếu họ không muốn hợp tác với anh, cũng không sao, coi như đây là một lời mời.
”
Thư Phàm đón lấy tệp hồ sơ trên tay Trác Phi Dương. Mặc dù không hiểu lắm về kinh doanh, nhưng Thư Phàm cũng biết, không một công ty lớn nào muốn hợp tác làm ăn với một công ty đang gặp khó khăn về tài chính, đang bị những công ty khác cô lập, và đang trên đà phá sản.
Trác Phi Dương trong thời gian dầu sôi lửa bỏng này đưa ra lời đề nghị hợp tác làm ăn với tập đoàn Hoàng Thị là cực kì mạo hiểm, thep kiểu được ăn cả ngã về không.
“Anh Phi Dương, anh không cần phải làm thế.
” Thư Phàm khó xử bảo Trác Phi Dương: “Em không muốn liên lụy đến anh, không muốn kéo anh xuống vũng bùn.
”
“Đừng nói thế.
” Trác Phi Dương cười: “Anh là người làm ăn buôn bán, anh khắc có tính toán của riêng mình.
”
Thư Phàm tin vào khả năng của Trác Phi Dương, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Đang lúc Trác Phi Dương muốn nói thêm vài câu, điện thoại của Thư Phàm đổ chuông.
Người gọi điện cho Thư Phàm là Hoàng Tuấn Kiệt, hình như có việc gấp, Thư Phàm cần phải đi.
Trác Phi Dương loáng thoáng, nghe câu được câu mất.
Thư Phàm cúp máy, lúng túng bảo Trác Phi Dương: “Anh Dương, em phải đi. Việc hôm nay, cảm ơn anh.
”
Thư Phàm cảm thấy cực kì có lỗi với Trác Phi Dương. Hắn là một người đàn ông tốt bụng và chân thành. Mặc dù không lấy được Thư Phàm, nhưng hắn không vì thế mà oán hận, ngược lại còn năm lần bảy lượt giúp Thư Phàm thoát khỏi hiểm cảnh, bây giờ còn muốn giúp đỡ gia đình Thư Phàm về mặt tài chính.
“Có việc bận thì em đi đi.
”
Trác Phi Dương tiếc nuối khoảng thời gian ngắn ngủi được cùng nói chuyện với Thư Phàm. Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn chưa kịp nói được những gì muốn nói, Thư Phàm đã phải rời đi. Tuy nhiên hắn không hối hận, cũng không lưu giữ Thư Phàm ở lại, Thư Phàm có cuộc sống riêng của chính mình, hắn không có quyền can thiệp quá sâu, nếu không hắn sẽ phá hỏng hạnh phúc và cuộc sống tốt đẹp hiện tại của Thư Phàm, làm thế hắn không xứng với lòng tin cậy của Thư Phàm, mà ngay cả hắn cũng không tha cho chính mình.
Thư Phàm đút tệp hồ sơ vào túi xách, mỉm cười chào Trác Phi Dương, sau đó bước đi, từng bước từng bước, hình bóng của cô ấy khuất khỏi tầm mắt của hắn.
o-0-o
Thy Dung đã uống được gần nửa chai rượu ngoại, càng uống càng tỉnh táo, càng không thể quên được chuyện gì, mọi đau khổ và uất hận dường như đã tích tụ cả lại, dâng ngập trong lòng, làm nghẹn ứ cổ họng.
Thy Dung vừa uống rượu, vừa khóc, vừa bi phẫn cười nhạt.
Mọi lời nói của Trác Phi Dương dành cho mẹ Thư Phàm, Thy Dung đã nghe thấy hết cả, hóa ra hắn vẫn không thể quên được mẹ, vẫn nhớ thương bà, vẫn mong một ngày bà quay đầu lại nhìn mình. Thy Dung nghi ngờ không biết, hắn có bao giờ từng hy vọng bà quay về bên cạnh hắn không, sợ rằng chỉ cần bà bước chân ra khỏi nhà họ Hoàng, hắn đã đón bà đi rồi.
Thy Dung chắt thêm một ly rượu thật đầy, ngửa cổ uống cạn gần nửa ly, tay siết chặt lấy đáy ly.
Trác Phi Dương vẫn ngồi bất động trên ghế, hắn từ tốn thưởng thức ly rượu vang trên tay mình, hình như hắn cũng không muốn về nhà.
Một người ngồi nhìn ra hướng cửa sổ, ngắm mây trời và quang cảnh bên dưới, lòng trĩu nặng tâm sự. Một người uống rượu như điên, nước mắt làm mặn chát bờ môi, quên hết cả hiện tại và xung quanh.
Trên lầu hai của nhà hàng Tân Cửu Châu bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên, nhất là những vị khách nữ.
Hai chàng trai có diện mạo bề ngoài chẳng những đẹp như trong tranh, còn rất phong độ và anh tuấn, cũng xuất hiện một lúc, khiến cho các quý cô hét lên chói tai, như thể đang được gặp thần tượng của mình.
Thy Dung gần gục mặt xuống bàn, không quan tâm đến bầu không khí náo nhiệt xung quanh mình.
Điều kì lạ là hai chàng thanh niên kia lại cùng tiến về phía Thy Dung đang ngồi, một trong hai kéo ghế ngồi xuống, còn trêu chọc Thy Dung: “Hoàng Thy Dung, hôm nay cô đã gặp phải chuyện gì mà uống rượu để tiêu sầu thế này ?”
Thy Dung mờ mịt ngẩng đầu nhìn tên đàn ông có sắc đẹp như ma mị trước mặt.
Chỉ trong nháy mắt, một nửa số rượu trong cơ thể Thy Dung tan biến.
“Trần…Trần Tư Nam tại sao anh lại ở đây ?” Thy Dung khiếp sợ, thấy số của mình cực kì xui xẻo, đang đau lòng muốn chết, tự dưng lại gặp phải tên oan gia này.
“Anh là đang đi tìm em, phải khó khăn lắm mới theo kịp em đến tận đây.
” Trần Tư Nam cười nói, không quên đá lông nheo với Thy Dung.
Thy Dung nhìn thấy cái đá lông nheo của Trần Tư Nam, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ.
“Anh theo tôi đến đây làm gì ?” Thy Dung không khách sáo, hỏi thẳng Trần Tư Nam. Bây giờ Thy Dung đang vô cùng buồn bực, chỉ cần tên Trần Tư Nam kia không biết điều, Thy Dung sẵn sàng cho hắn ăn no đòn.
“Anh đi theo em vì anh muốn nói chuyện với em. Ai bảo em luôn tránh mặt anh, hại anh phải theo đuổi em khổ cực biết bao.
” Trần Tư Nam trưng ra bộ mặt cực kì đáng thương, thậm chí hắn còn chớp chớp mắt nhìn Thy Dung bằng đôi mắt cún con.
Da đầu Thy Dung run lên, da gà da vịt nổi thành một cụm.
Thy Dung tức muốn hộc máu, nói theo cách của Trần Tư Nam, chẳng khác gì Thy Dung là một kẻ bạc tình, nhẫn tâm giẫm đạp lên trái tim vàng son của người ta.
Trời ạ…Con chết mất.
Thy Dung đứng bật dậy, không muốn tranh cãi lôi thôi với tên Trần Tư Nam vô sỉ kia, vì biết rằng miệng lưỡi của mình không thể địch lại nổi hắn.
Nào ngờ, khi vừa mới xoay người đã thấy Trần Hoàng Anh đứng lù lù ở sau lưng từ bao giờ.
Thy Dung khiếp đảm, chưa bao giờ thấy số của mình đen đủi như thế. Hai anh em nhà họ Trần định làm gì mà kéo nhau đến hết cả đây ?
“Hoàng Thy Dung !
” Trần Hoàng Anh cười lạnh: “Chúng ta lại gặp nhau.
”
Nhìn nụ cười có thể đông chết người của Trần Hoàng Anh, Thy Dung thấy cơ thể mình mãnh liệt run lên, run theo từng chập, run đến nỗi bao nhiêu rượu trong người cũng không còn, trí óc hoàn toàn tỉnh táo.
Thy Dung hối hận, vô cũng hối hận vì đã ngồi đây uống rượu, lẽ ra phải đi theo mẹ về ngay mới phải.
Một tên Trần Tư Nam đã đối phó không nổi, huống hồ ở đây lại có thêm một tên lạnh lùng và vô cảm Trần Hoàng Anh thứ hai này nữa.
Thy Dung thấy tốt nhất là nên chuồn đi, tránh những tổn thất không đáng có.
Vừa mới dợm bước đi, đã bị Trần Hoàng Anh đứng chắn đường.
Hai đút vào túi quần, hắn lạnh giọng nói: “Hôm nay cô không nói Hoài Thương đang ở đâu, cô đừng hòng mà ra khỏi đây.
”
Trần Tư Nam giả vờ kêu lên một tiếng: “Anh họ, anh không được bắt nạt Thy Dung của em.
”
Miệng nói, chân đứng lên, tay vươn ra nắm lấy bàn tay của Thy Dung.
Thy Dung khóc không ra nước mắt, rất rất muốn đấm vỡ mặt anh em nhà họ Trần, sau đó tông cửa bỏ chạy mất dạng.
Cảnh xô đẩy kéo co của hai chàng trai có diện mạo bề ngoài hoàn mỹ và một cô gái trẻ đã thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh, họ cho rằng Thy Dung đang được hai chàng trai cùng để mắt đến, muốn lôi kéo tình cảm của Thy Dung về phía mình. Nhưng họ có biết đâu rằng, Thy Dung ngàn vạn lần cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh em nhà họ Trần cả.
“Buông tay.
” Thy Dung tức giận quát to: “Nếu anh không buông tay, đừng trách tôi ra tay độc ác với anh.
”
“Thy Dung !
” Trần Tư Nam vẫn giả vờ đáng thương nói: “Trước sau gì em cũng là vợ chính thức của anh, em có thể đối xử ôn nhu với anh một chút được không ?”
Thy Dung bị lời nói không xương của Trần Tư Nam dọa cho nhảy dựng, tức giận hét lên: “Trần Tư Nam, đừng ăn nói lung tung, ai là vợ chưa cưới của anh hả ? Anh mà còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi nữa, tôi sẽ dùng băng dính dán kín miệng anh lại.
”
Tên Trần Tư Nam chết tiệt này ! Hắn đi rêu rao lung tung mình là vợ chưa cưới của hắn, nhỡ đâu mọi người tưởng thật, mai sau ai còn dám lấy mình nữa, mà cho dù mình có bị ế, hắn là người đàn ông duy nhất còn xót lại trên trái đất, mình cũng không thèm lấy hắn. Thật là ghê tởm muốn chết !
“Em càng ngày càng hung dữ hơn rồi đấy, nhưng mà anh rất thích tính cách này của em.
”
Trần Tư Nam không để những lời đe dọa của Thy Dung vào đâu, vươn tay muốn bẹo gò má non mềm của Thy Dung.
Thy Dung nghiêng đầu, tránh sang bên phải, dùng tay vỗ thật mạnh vào mu bàn tay hắn, mọi người nghe thấy “tét” một cái, kèm theo tiếng hét nho nhỏ của Trần Tư Nam: “Ai ui, Thy Dung, em là đang đánh vị hôn phu của mình sao ?”
“Trần Tư Nam, anh muốn chết ?” Ai đó đã bị chọc giận đến nổi điên, sắn tay áo khoác chuẩn bị cho Trần Tư Nam một trận nên thân.
Trần Hoàng Anh thấy Thy Dung và Trần Tư Nam mải lo gây sự cãi nhau, hoàn toàn bỏ hắn qua một bên.
Hắn nghiến răng túm lấy cổ áo của Thy Dung: “Hoàng Thy Dung, cô còn không mau nói cho tôi biết Hoài Thương hiện giờ đang ở đâu ?”
Hành động ‘côn đồ’ của Trần Hoàng Anh đã nhận được những tiếng kinh hô của mọi người chung quanh.
Thy Dung cười nhạt: “Công tử Trần, anh muốn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người như thế này sao ?”
Trần Hoàng Anh thoáng biến sắc, liếc mắt nhìn mọi người có mặt trong phòng, sau đó hắn mới miễn cưỡng buông cổ áo của Thy Dung ra.
Thy Dung chỉnh sửa lại cổ áo, đang chuẩn bị dùng những lời lẽ sắc bén để trả đũa anh em nhà họ Trần, vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt đẹp trai và nam tính của Trác Phi Dương nằm gọn trong đáy mắt.
Bỗng chốc, mọi ngôn ngữ của Thy Dung đều bay hết ra khỏi đầu. Thy Dung ngây ngốc đứng im như tượng nhìn Trác Phi Dương đang tiến về phía mình.
Hắn trầm giọng: “Thy Dung, cô đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
”
Hai em nhà họ Trần đều kinh ngạc nhìn Trác Phi Dương, không hiểu hắn có quan hệ gì với Thy Dung.
“Chủ tịch Trác, chào anh.
” Thy Dung cay đắng nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng xoay người bước đi theo hắn.
Hai em nhà họ Trần bị diễn biến bất ngờ này khiến cho ngơ ngác, liếc mắt nhìn nhau. Họ muốn ngăn cản không cho Thy Dung đi, nhưng họ nhận ra được người đàn ông đang đi bên cạnh Thy Dung không phải là một người đơn giản, nhận thấy tốt nhất không nên gây thù chuốc oán với những người như thế thì hơn. Vì thế, họ đành phải để cho Thy Dung đi, mà không dám có hành động chống đối gì.
Thy Dung cố tình đi tụt lại về phía sau, đến tầng trệt của nhà hàng, Thy Dung đi thật chậm, rồi không thông báo trước đã co giò bỏ chạy.
“Hoàng Thy Dung, cô thật sự nghĩ rằng có thể bỏ chạy được sao ?” Trác Phi Dương lạnh lẽo nhìn thân hình nhỏ nhắn đang muốn chạy trốn của Thy Dung. Hắn không biết tại sao khi trông thấy cô gái nhỏ này, hắn lại động tâm, lại không thể buông tay được.
Lẽ ra, khi biết Thy Dung đã vô tình hủy bỏ cuộc hẹn, vô tư nắm tay Bách Khải Văn vui vẻ đi chu du khắp nơi, hắn phải hận và chán ghét mới đúng nhưng đến khi hữu tình gặp lại Thy Dung ở đây, hơn nữa còn nắm tay lôi kéo với hai chàng trai khác, hắn thấy cơn nóng giận trong mình lại bị thổi bùng lên. Hắn thừa nhận là do hắn đang ghen, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn cũng không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.
Đang chạy, Thy Dung đứng khựng lại, nước mắt tuôn ra như mưa.
Không quay lại nhìn Trác Phi Dương, Thy Dung nghẹn ngào hỏi: “Chủ tịch muốn tôi phải làm gì ?”
“Lại đây.
” Trác Phi Dương vươn tay, chờ Thy Dung bước tới.