Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cả Tu La Lộ chỉ có một chủ đại lục, chỉ đại lục này có chiều dài cả trăm tỷ đặm, độ rộng cũng cả tỷ dặm.

Chỉ đại lục này hình dạng cổ quái, chiều dài hơn chiều rộng cả trăm ngàn lần, cảnh vật trong chủ đại lục này thoạt nhìn giống như đường cái thẳng tắp.

Cộng thêm trên chủ đại lục này giết chóc vô số, có thể nói là một chiến trường to lớn.

Tên là Tu La Lộ cũng là tổng hợp hai đặc điểm này.

Tu La Lộ chia làm ba giai đoạn, bên ngoài, trung, nội, mỗi xâm nhập một đoạn thì giết chóc càng trở nên thảm trọng, nguy hiểm cũng càng cao, muốn đi ra càng khó.

Lâm Minh hiện tại đang đứng ở bên ngoài.

Tu La Lộ, Hỗn Loạn Thành

Đây là khu vực ngoại bộ của Tu La Lộ, cũng là thành thị siêu cấp.

Bầu trời của Hỗn Loạn Thành giống như sân khấu màu xám, trong không khí tràn đầy nguyên khí hỗn loạn, thậm chí sát cơ lúc ẩn lúc hiện!

Ở chỗ này cao thủ đông đảo, nhưng mà thế lực khắp nơi tạo thành nơi vô cùng phức tạp, quy tắc hỗn loạn.

- Lại có dê béo đến.

- Ân? Võ giả nhân loại? Tu vị thấp nhưng căn cơ thâm hậu khó có được, tất nhiên là thiên tài xuất thân thế lực lớn đi vào lịch lãm rèn luyện, hắc hắc, loại người này thân gia rất phong phú đấy.

Trong rừng rậm của Hỗn Loạn Thành, bảy tám võ giả Ma tộc tụ tập cùng một chỗ, bọn họ mặc trang phục màu đen, dáng người khôi ngô, thân thể cường tráng cường đại. Có chút tương tự với Cự Ma Tộc ở Thiên Diễn đại lục, nhưng mà hơi cao hơn một chút.

Trừ chuyện đó ra thân thể bao phủ áo choàng đen, khuôn mặt cũng bị mũ rộng vành che khuất, toàn thân ma khí um tùm, thân thể mờ ảo, cho người ta cảm giác nguy hiểm.

Mấy tên võ giả áo đen này nhìn nhau, đột nhiên tên Ma tộc cầm đầu vung tay, nói:

- Ra tay!

Bảy tám võ giả yếu nhất cũng tương đương với nhân loại Thần Biến hậu kỳ, lúc này cùng lao ra săn giết con mồi!

- Lại có cường đạo...

.

Bay ở giữa không trung, Lâm Minh sớm phát hiện ra đám người kia, tuy bởi vì khó hiểu đối phương tu luyện thân thể, không nhìn ra cảnh giới cự thể, nhưng mà căn cứ khí tức cũng biết rõ mạnh yếu.

Lâm Minh phát hiện trong Tu La Lộ, tu vị của mình chính là bùa hộ mạng.

Đương nhiên Lâm Minh không cho rằng hắn trong Tu La Lộ khó gặp gỡ địch thủ, trên thực tế có một nhóm người có thể không cần cố sức giết Lâm Minh quá dễ dàng.

Nhưng mà bởi vì bề ngoài của Lâm Minh triển lộ thực lực quá thấp, chỉ có Thần Biến sơ kỳ, nhưng mà thực lực lại là Thánh Chủ hậu kỳ, cho nên không có ra tay động thủ tiêu diệt võ giả Thần Biến kỳ cướp bóc làm gì, bọn chúng động thu với Thần Biến, Thần Quân kỳ chẳng cướp được bao nhiêu, mà đám người bên dưới với Lâm Hi lại không thành vấn đề.

Nhìn thấy những người này vọt tới, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, bỗng nhiên gia tốc lao thẳng tới bên này!

- Ân? Tiểu tử này!

Trong lòng tên Ma tộc cầm đầu cả kinh, không nghĩ tới con mồi lúc này chẳng thèm trốn, ngược lại gia tốc vọt tới, loại tình huống này chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là đối phương là kẻ đần, hoặc là đối phương tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình.

Dám đến Tu La Lộ thí luyện, trẻ tuổi lại có căn cơ thâm hậu, khả năng đầu tiên là bằng không.

Như vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai.

Nghĩ tới đây tên Ma tộc cầm đầu cười lên.

- Đã như vầy, xem ai ác hơn!

- Sát!

Tiếng hô rung trời, bảy tám võ giả Ma tộc đồng loạt ra tay, Lâm Minh tay phải hất lên, Phượng Huyết Thương đâm thẳng ra ngoài.

Rầm râm rầm.

.

.

Trong tiếng nổ đáng sợ vang lên, thương mang bao phủ đám võ giả Ma tộc này.

Trong nháy mắt máu tươi huy sái, kêu thảm thiết liên tục! Ba tên võ giả Ma tộc lao lên đầu tiên bị thương mang đnáh thành mảnh nho! Mấy người kia thẳng tới khi chết đôi mắt còn không dám tin.

- Như thế nào.

.

. Như vậy.

.

. Không may.

.

.

Ngay cả tên Ma tộc cầm đầu cũng bị trúng chiêu, sau một khắc tất cả cường đạo Ma tộc toàn bộ bị một kích của Lâm Minh xoắn giết.

Cả quá trình chiến đấu chưa đủ một hô hấp Phượng Huyết Thương vẫn hơi nghiêng trong tay Lâm Minh, mũi thương không có giọt máu tươi nào cả.

Sắc mặt Lâm Minh hờ hững, trong đám cường đại chỉ còn lại một tên đang đứng trong rừng rậm lúc trước, hình thể của hắn biến ảo, hiển nhiên đang hoảng sợ cực độ.

- Nhân loại kia quả nhiên là ma quỷ.

Tên quân sư này đang dựa lưng vào tảng đá, khí tức của hắn thu liễm tới tận cùng, không dám lộ ra nửa điểm, chung quanh thân thể của hắn có lực trường linh hồn ngăn cách tất cả chấn động sinh mạng.

Luận năng lực che dấu khí tức chỉ có linh hồn thể là mạnh nhất, không thể nghi ngờ có thể ở phát huy phương diện này tới mức tận cùng.

Nhưng mà lúc này hắn nghe tiếng vang nhỏ, thanh niên nhân loại giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt của hắn.

Ah!

Tên áo choàng đen này đã sớm quen với tràng diện sinh tử, lúc này cũng suýt nữa hồn phi phách tán.

Lâm Minh xuất hiện quá đột ngột, không có một chút dấu hiệu.

- Tên cuối cùng.

.

.

Lâm Minh dùng Phượng Huyết Thương đưa tới, sát khí trùng thiên.

Với những cường đạo giết người cướp của, đương nhiên hắn không buông tha, chỉ có chém tận giết tuyệt.

-Chậm.

.

. Chậm đã!

Trong áo choàng đen có giọng nói khàn khàn nói Thần Vực ngữ đông cứng.

Lâm Minh những ngày này tại Tu La Lộ phát hiện Tu La Lộ chỉ có ba ngôn ngữ chủ lưu, trong đó Nhân tộc, Ma tộc đều dùng Thần Vực ngữ, nhưng mà bởi vì nhân tộc trong Tu La Lộ không nhiều lắm, cho nên dùng Thần Vực ngữ chủ yếu là Ma tộc.

Tên trước mắt hiển nhiên không phải Ma tộc, Lâm Minh ở trên người của hắn cảm nhận được khí tức linh hồn cường đại, nhưng mà khí tức huyết nhục quá ít, gần như bằng không.

- Hồn Tộc?

Trong đầu Lâm Minh lóe linh quang, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ giả Hồn tộc.

Hồn Tộc cũng là một trong những chủng tộc đỉnh phong trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, thực lực không biết, nhưng mà hiển nhiên không kém Thánh tộc.

- Vâng.

.

. Ta là Hồn Tộc. Không nên giết ta. Ta có thể kính dâng tất cả thần chi phù văn của ta. Hơn nữa cam nguyện làm nô lệ.

Tên Hồn Tộc này xốc áo choàng đen lên, lộ ra thân thể có hào quang lập lòe, mặc dù hắn có áo giáp trên người. Chỗ nối của áo giáp là linh quang màu xám, giống như không có thật thể.

Hắn quỳ một chân trên đất, bày ra tư thế khuất phục.

- Ân? Làm nô lệ của ta?

Trong lòng Lâm Minh động, hắn vừa tới Tu La Lộ hắn đụng phải hai tên cường đại, bọn chúng muốn dùng thần chi phù văn thu hắn làm nô lệ.

Dưới tình huống bình thường rất nhiều người chi tới cận kề cái chết cũng không muốn làm nô lệ. bởi vì một khi thành nô lệ thì mất đi nhân cách, biến thành lòng trung thành, là khôi lỗi không có ý nghĩ, chuyện như vậy chẳng khác gì cái chết, còn bị người ta sử dụng mất hết tôn nghiêm.

Trừ phi chủ nhân chủ động giải trừ khế ước, nếu không nô lệ sống không bằng chết.

- Ngươi tình nguyện làm nô lệ?

Lâm Minh vẫn không có thu thương.

- Vâng, bởi vì một ít nguyên nhân, ta vẫn không thể chết, hơn nữa thực lực của ngươi cường đại, đi theo ngươi thì có lúc ta không mất đi giá trị, đến lúc đó ngươi sẽ thả ta ra.

- Mất đi giá trị? Nói cho ta biết ngươi có bao nhiêu giá trị?

Lâm Minh giọng lạnh lùng, luận thực lực Hồn Tộc trước mặt với hắn mà nói chẳng có giá trị.

- Tình báo!

Võ giả Hồn tộc nói ra.

- Trừ chuyện đó ra, ta biết luyện đan, khắc đồ vật, ngươi đại khái không biết, Tu La Lộ có Luyện Đan Sư, Thần Văn Sư tốt nhất đều là Hồn Tộc! Chúng ta thành tựu ở hai phương diện này hơn xa các chủng tộc khác cộng lại mấy lần! Cũng vì chúng mà thực lực của ta kém xa.

- Ah?

Trong lòng Lâm Minh khẽ động.

- Khắc đồ vật?

Khắc chữ vào đồ vật trong Thần Vực đạt tới đẳng cấp cao thì tác dụng sẽ nhỏ lại, nhưng mà trong Tu La Lộ, võ giả Hồn tộc nói khắc chữ lên đồ vật không phải như trong Thần Vực đơn giản như thế.

Hắn nói là "Thần Văn Sư" .

Nếu như không có đoán sai có lẽ chính là có quan hệ tới thần chi phù văn.

Quả nhiên võ giả Hồn tộc nói lời kế tiếp nghiệm chứng suy nghĩ của Lâm Minh.

Hắn nói ra:

- Trong Tu La Lộ, thần chi phù văn có thể kết hợp với đồ vật, có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, ở đây thần chi phù văn chính là pháp tắc chí cao, hơn nữa những pháp tắc này có tác dụng với bên ngoài, nhưng nếu không đạt được Tu La Lộ Thiên Đạo cho phép thì không dùng được. Ngươi tha mạng cho ta, ta sẽ khắc phù văn, luyện dược cho ngươi, nếu như phù văn hay luyện dược ta không làm được, ta cũng có thể dẫn tiến ngươi cho Hồn Tộc đại sư. Một khi dùng thần chi phù văn khống chế ta, ta trung thành tuyệt đối không cần hoài nghi, hơn nữa thần chi phù văn này là pháp tắc chí cao, ai cũng không giải được, trừ chính ngươi.

- Hơn nữa, ngươi trong Tu La Lộ có điểm nào không rõ cứ hỏi ta.

Võ giả Hồn tộc nói ra những điều kiện làm Lâm Minh động tâm, thực tế cái thứ hai càng khiến hắn chú ý nhiều hơn, hắn đối với Tu La Lộ đúng là biết quá ít, ngay cả hoàn thành toàn bộ thí luyện trong Tu La Lộ như thế nào cũng không hiểu.

Lâm Minh nhìn qua võ giả Hồn tộc, nói:

- Ngươi dường như biết rõ ta là người mới trong Tu La Lộ? Làm sao thấy được?

- Bởi vì ta có thể cảm giác đại khái khí tức mạnh yếu trên thần chi phù văn của ngươi, mà của ngươi thì quá yếu, chẳng những số lượng ít, chất lượng cũng không đủ, nếu như thực lực của ngươi yếu thì đây là hợp tình lý, nhưng mà thực lực của ngươi rất mạnh, chuyện này chứng minh ngươi hơn phân nửa là nhân vật mới, hơn nữa cho dù ngươi không phải nhân vật ngươi, ngươi hiểu với Tu La Lộ cũng không vượt qua ta, bởi vì ta đã sinh hoạt ở đây mấy trăm năm, sưu tập rất nhiều tình báo.

- Tốt, thành giao!

Lâm Minh đáp ứng, giết chết võ giả Hồn tộc với hắn không có chút ý nghĩa nào cả, nhưng mà giữ hắn lại thì tác dụng lớn hơn nhiều.