Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

- Ân? Ngươi nói cái gì?

Mộ Linh Nguyệt sững sờ một chút, không có hiểu rõ Lâm Minh vì sao nói như vậy.

- Thù của Thiên Minh Tử không cần quan tâm?

Mộ Linh Nguyệt khi nói chuyện, nghi hoặc nhìn qua Lâm Minh, dựa theo lời của Lâm Minhthì Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết là đồng bọn có thể giao phó tính mạng cho nhau. Mộ Thiên Tuyết muốn báo thù, Lâm Minh đương nhiên không ngồi yên không nhìn thấy.

Mộ Linh Nguyệt nhìn qua Lâm Minh, chờ Lâm Minh nói.

Lâm Minh cân nhắc một chút, cảm giác vấn đề này mặc dù khó tin, dù nói raMộ Linh Nguyệt cũng không đến mức không tin, nhưng mà quá khó tiếp nhận...

.

Hắn dừng hơi lâu khiến cho Mộ Linh Nguyệt có thời gian chuẩn bị đủ, mới chậm rãi nói ra:

- Cái kia.

.

. Kỳ thật, Thiên Minh Tử chết rồi.

- Cái .

.

. Cái gì?

Mộ Linh Nguyệt phản ứng đầu tiên là đứng lên, cái bàn chút nữa bị nàng đụng lăn.

- Ngươi nói.

.

. Thiên Minh Tử chết rồi?

Mộ Linh Nguyệt trong khi nói chuyện nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, trong nội tâm đầy sóng gió.

Thiên Minh Tử, qua nhiều năm như thế là ngọn núi áp trong lòng của nàng, ép tới mức nàng thở gấp không nổi, nàng gia nhập tổ chức sát thủ chính là vì lịch lãm trong tổ chức sát thủ có cơ hội báo thù, chỉ có nhiều lần trải qua sinh tử, di chuyển giữa sống và chết mới dễ dàng đột phá cảnh giới nhất.

Mộ Linh Nguyệt biết rõ thiên phú của mình kém hơn Thiên Minh Tử, hơn nữa Thiên Minh Tử còn tu luyện lâu năm hơn nàng, muốn đuổi kịp Thiên Minh Tử, phi thường khó!

Cho nên nàng trả giá nhiều.

.

. Cố gắng hơn nữa!

Mà cũng bởi vì Thiên Minh Tử tồn tại, Mộ Linh Nguyệt vẫn không ngừng mai danh ẩn tích, chưa bao giờ nói tới thân thế của nàng bao giờ, kể cả Lương công công cũng chỉ biết danh hiêu của nàng là Huyết Nguyệt, không có người nào biết tên vốn có của nàng.

Che giấu tung tích trong tổ chức sát thủ Thiên La càng dễ dàng.

Nhưng mà chính vì nàng không thở nổi khi có cừu nhân thế này, cản trở nàng trùng kiến Thiên Vũ thánh địa, trong mắt nàng hắn không phải kẻ có thể báo thù trong thời gian ngắn. Bây giờ lại bị Lâm Minh nói hắn chết rồi.

Chuyện này làm tâm thần của Mộ Linh Nguyệt rung mạnh, khó có thể kịp phản ứng.

Thiên Minh Tử là nhân vật bậc nào. Năm vạn năm trước cũng đã đột phá Giới Vương, hơn nữa dùng thiên phú của hắn bây giờ ít nhất cũng là Đại Giới Giới Vương, thậm chí còn là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp bức thẳng nửa bước Thiên Tôn.

Người như vậy ít khi vẫn lạc trong bí cảnh, mà lòng dạ, thủ đoạn của Thiên Minh Tử cũng khiến hắn khó vẫn lạc, hắn chết như thế nào?

Chẳng lẽ bị người giết? Ai có thể giết Đại Giới Giới Vương đỉnh phong ?

Mộ Linh Nguyệt phản ứng đầu tiên là không thể tin, nhưng mà nàng cảm giác Lâm Minh không có nói đối. Nhưng mà thời điểm hắn nói lại quá kinh người, loại người này hơn phân nửa không cần nói dối. Hơn nữa chuyện này nói lung tung đối với Lâm Minh không có chỗ tốt gì.

- Đúng rồi.

.

. Là sư phụ ngươi ra tay?

Mộ Linh Nguyệt đột nhiên ý thức được khả năng này, nếu như Lâm Minh có sư phụ là Thiên Tôn đỉnh phong thì có thể giết Thiên Minh Tử!

Dù Thiên Minh Tử là Đại Giới Giới Vương, chưởng quản thế giới, hơn nữa là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp, nhưng Thiên Tôn đỉnh phong hoàn toàn giết hắn được.

Nếu như tỷ tỷ của nàng Mộ Thiên Tuyết chờ không được, thật sự hận Thiên Minh Tử thấu xương, thỉnh sư phụ của Lâm Minh động thủ là vô cùng có khả năng.

- Sư phụ.

.

.

Lâm Minh vẻ mặt cổ quái, hắn uống một ngụm trà, dừng một chút và nói:

- Ta trước kia có mấy sư phụ, hiện tại hơn phân nửa không có đánh lại ta.

.

. Về phần sư phụ Thiên Tôn đỉnh phong gì đó là do ta biên ra, căn bản không tồn tại.

.

.

Lâm Minh chính thức bái sư phụ có Thần Hoàng Đảo Mục Dục Hoàng, thượng cổ phượng tộc Phượng Tiên Tử, Hỏa Liệt Thạch, những người này hiện tại không phải đối thủ của Lâm Minh.

Nhưng mà nghe được Lâm Minh nói như vậy, Mộ Linh Nguyệt lúc này gương mặt phức tạp như thần văn phù, nàng nhìn qua Lâm Minh như quái vật.

Mộ Linh Nguyệt rất lâu mới kịp phản ứng.

- Ngươi.

.

. Không có sư phụ? Ngươi một mình tu luyện tới bây giờ?

- Xem như thế đi.

Lâm Minh buông buông tay, nói:

- Ta biên ra mình có một sư phụ Thiên Tô là vì cung cấp bảo hộ cho mình mà thôi, thực lực của ta có hạn, sợ có người sinh lòng bất chính với bí mật của ta, có một sư phụ Thiên Tôn đỉnh phong chấn nhiếp, bọn họ bao nhiêu cũng kiêng kỵ một chút.

- Nếu quả thật có một sư phụ Thiên Tôn thì cũng có, chính là Hỗn Nguyên Thiên Tôn, nhưng mà hắn bị hại nhiều năm, hơn phân nửa là vẫn lạc rồi, mặt khác còn có Thần Mộng Thiên Tôn đã từng chỉ điểm ta, nhưng mà chỉ điểm không nhiều.

Lâm Minh nói ra Mộ Linh Nguyệt không biết nói gì cho phải.

Lâm Minh không có sư phụ đã tu luyện tới tình trạng này! Hắn làm như thế nào được?

- Cái kia, ngươi không có sư phụ.

.

. Thiên Minh Tử hắn.

.

. Chết như thế nào?

Mộ Linh Nguyệt thật vất vả bình tĩnh lại, tiếp nhận Lâm Minh là một con quái vật, mở miệng nói.

Lâm Minh sững sờ một chút, hắn nhìn qua Mộ Linh Nguyệt trong chốc lát, cảm giác chuyện này quá khó tin, nhưng mà hắn vẫn chậm rãi nói:

- Kỳ thật.

.

. Thiên Minh Tử bị ta giết.

.

.

Lời vừa nói ra thiếu chút nữa Mộ Linh Nguyệt phun một ngụm máu.

- Ngươi.

.

. Ngươi nói cái gì?

Đây là chuyện vớ vẩn gì thế? Lâm Minh một người chưa tới sáu mươi tuổi đã giết một Đại Giới Giới Vương đỉnh phong!

Cho dù trong lòng Mộ Linh Nguyệt không tin Lâm Minh là một người nói khoác, chuyện này nàng cũng khó mà tin nổi.

Khá tốt Lâm Minh giải thích:

- Ta không phải chính diện đánh chết Thiên Minh Tử, bởi vì Thiên Minh Tử trước đó đã bị thương, xác thực mà nói ta dẫn hắn vào trong tuyệt cảnh, lợi dụng sát trận trong tuyệt cảnh trọng thương Thiên Minh Tử, rồi sau đó mới miễn cưỡng đánh chết hắn.

Tuy Lâm Minh kịp thời giải thích nhưng mà Mộ Linh Nguyệt vẫn lâm vào rung động, tuyệt địa phản kích sao?

Lâm Minh nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng làm gì dễ dàng như thế, trong tuyệt địa này Lâm Minh cũng không có an toàn, hơn nữa Mộ Linh Nguyệt phi thường hiểu rõ thủ đoạn của Thiên Minh Tử, hắn là nhân vật âm hiểm xảo trá, hắn sao có khả năng dễ dàng trúng kế chứ? Há có thể bị người ta xếp đặt phản giết?

- Đây.

.

. Là tuyệt địa gì?

Mộ Linh Nguyệt cảm giác kinh ngạc hôm nay nhiều hơn cả đời của nàng nhiều lắm, nàng cũng không biết nên đối mặt với quái vật kia thế nào.

- Táng Thần Lĩnh!

- Táng Thần Lĩnh.

.

.

Mộ Linh Nguyệt hít khí lạnh, tuyệt địa này đương nhiên nàng nghe qua rồi.

Được xưng nơi Đại Giới Giới Vương cũng có thể vẫn lạc, cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể tự do xuất nhập. Lâm Minh lại lợi dụng địa hình trong Táng Thần Lĩnh đánh chết Thiên Minh Tử, vậy đó là nơi hung hiểm nhất trong Táng Thần Lĩnh rồi, thế nhưng mà nơi như vậy có thể tự do ra vào sao?

- Ngay cả Thiên Minh Tử bị tuyệt địa trọng thương. Vậy ngươi sống thế nào?

Mộ Linh Nguyệt cảm thấy không cách nào lý giải.

- Cái này.

.

. Nói rất dài dòng. Chủ yếu bởi vì ta từng hoàn mỹ thông qua thí luyện, đạt được một ít tin tức về Táng Thần Lĩnh. Rồi sau đó lại bị Thiên Minh Tử đẩy vào trong Uổng Tử Cốc, lại lĩnh ngộ một ít trong đó cho nên hiểu rõ sát trận trong Táng Thần Lĩnh.

- Ngươi.

.

. Tiến vào.

.

. Uổng Tử Cốc?

Mộ Linh Nguyệt nói ra lời này với vẻ không tin nổi.

- Ngươi nói Uổng Tử Cốc chính là cái Uổng Tử Cốc mười tỷ năm qua chưng từng có người nào ra vào sao?

Đương nhiên Mộ Linh Nguyệt biết rõ Uổng Tử Cốc là nơi đáng sợ cỡ nào, đó là hạch tâm của Táng Thần Lĩnh, Thiên Tôn có thể tự do xuất nhập Táng Thần Lĩnh nhưng nếu đi vào trong Uổng Tử Cốc chắc chắn có đi không về.

Có nghe đồn nói Thần Miểu Thiên Tôn khả năng tiến vào Uổng Tử Cốc. Rốt cuộc không cách nào đi ra, tuy đây là truyền thuyết, nhưng đủ để chứng minh Uổng Tử Cốc đáng sợ.

- Ách.

.

. Có lẽ chỉ có một Uổng Tử Cốc a.

.

.

Lâm Minh sờ sờ cái mũi nói ra, hắn cảm thấy chuyện này cũng không hợp thói thường. Người bình thường thực rất khó tiếp nhận.

".

.

.

"

Mộ Linh Nguyệt đã không biết nói gì cho phải, cuối cùng Lâm Minh nói mình tiến vào Uổng Tử Cốc lại thành công đi ra, Mộ Linh Nguyệt vậy mà không có kinh hãi không hiểu, chủ yếu là chuyện giật mình quá nhiều, nàng đã chết lặng rồi.

- Ngươi nói là.

.

. Ngươi bị Thiên Minh Tử đẩy vào Uổng Tử Cốc, sau đó đi ra dẫn hắn vào trong tuyệt địa phản giết hắn.

.

.

Mộ Linh Nguyệt thì thào nói ra một câu mà nàng vẫn cảm thấy vớ vẩn.

- Vâng.

Lâm Minh gật gật đầu.

- Thiên Minh Tử âm hiểm xảo trá, hắn lại bị người thiết kế bẫy sao?

Mộ Linh Nguyệt lại hỏi.

Lâm Minh nói:

- Hắn cho rằng có thể giết chết ta, hơn nữa lại không thể giết ta, cho nên hắn bí quá hoá liều, cũng phải đuổi giết ta, bởi vì tình huống đặc thù.

.

.

Về bị Thiên Minh Tử đuổi giết Lâm Minh cũng không có giếu diếm Mộ Linh Nguyệt, hắn nói cả quá trình, kể cả lúc ấy Thiên Minh Tử ở tình thế như thế nào, không có đường lui, không thể không giết mình.

Thậm chí Đế Tử Na Kỳ, nửa bước Thiên Tôn Hôi Sát, cường giả Giới Vương Chu đại tiên sinh lúc ấy đều đuổi giết hắn, cùng quá trình đuổi giết Lâm Minh cũng nói đơn giản.

Thời điểm nói tới quá trình khóe miệng Mộ Linh Nguyệt co rúm lại, nàng cầm lấy chén trà uống một hơi bình phục tâm tình lại, lại tiêu hóa lời của Lâm Minh nói.

Nghe Lâm Minh kể chuyện đã xảy ra, lúc ấy hắn còn là võ giả Thần Biến kỳ đã bị nhiều Giới Vương đuổi giết như thế.

Rồi sau đó Lâm Minh bị ép vào trong Uổng Tử Cốc, đột phá Thần Quân cảnh, sau khi đi ra hắn liền giết mấy nửa bước Giới Vương, Giới Vương, một nửa bước Thiên Tôn, trong lúc Lâm Minh lợi dụng sát trận quần ẩu đám người này, sử dụng đủ loại mưu kế lúc này mới hiểm lại càng hiểm giết bọn họ, quá trình này cần có thực lực, nghị lực, sức phán đoán, ý nghĩ, năng lực ứng biến, thiếu một cái cũng không được.

Kế tiếp Lâm Minh lại bị Thiên Minh Tử đánh sắp chết, dù Thiên Minh Tử nhiều lần đấu trí so dũng khí vẫn bị ép vào trong tuyệt cảnh, mà vào lúc đó Lâm Minh lại đột phá cảnh giới mở ra Đạo Cung Cửu Tinh.

Hắn lại giết Thiên Minh Tử!

Đến tận đây cơ hồ tất cả người muốn giết hắn bị hắn giết cả.

Nói quá trình một lần, Mộ Linh Nguyệt bình tĩnh trở lại, nàng lẳng lặng nhìn qua Lâm Minh, nhưng trong lòng thì thào nói ra:

- Tỷ tỷ ah, tỷ tỷ, ngươi tìm được quái vật gì thế?

Trong nội tâm Mộ Linh Nguyệt nói nhỏ và thò tay kéo khăn che mặt xuống.

.

.