Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Chỉ trong một ngày, Lâm Minh và Mục Thiên Vũ đã bay được mấy ngàn dặm, đi tới một chỗ truyền tống pháp trận do Thần Hoàng đảo thành lập.

Truyền tống pháp trận cự ly xa là một phương tiện cực kỳ xa xỉ, bình thường chẳng những cần phái cao thủ động thủ, hơn nữa mỗi lần truyền tống đều tiêu hao lượng lớn Chân Nguyên thạch.

- Lâm Minh, ngươi vừa rồi nói muốn tìm tài liệu Hỏa thuộc tính làm đầu thương?

Mục Thiên Vũ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Lâm Minh là song hệ thể chất hiếm thấy?

- Ừ, đúng vậy.

Lâm Minh gật gật đầu, đối với Mục Thiên Vũ hắn cũng không tính giấu giếm điều gì, huống chi về sau Hỏa Tinh trong cơ thể hắn trưởng thành, năng lực Hỏa hệ của hắn cũng bị lộ.

- Ngươi còn có thể khống lửa?

- Biết một ít...

.

Lâm Minh nói xong ngón tay bắn ra, một ngọn lửa nhỏ vụt ra.

Lần này, Mục Thiên Vũ mắt sáng rực, thậm chí thanh âm cũng có chút kích động:

- Ngươi là song hệ thể chất?

- Xem như vậy đi.

Lâm Minh đành phải kiên trì thừa nhận, hắn làm sao có song hệ thể chất chứ, thứ hắn dựa vào tất cả đều là Tà Thần lực.

- Ngươi biết khống lửa, làm sao không nói sớm?

Mục Thiên Vũ oán trách nói.

- Ách.

.

. Ngươi cũng không hỏi ta!

Lâm Minh lộ ra vẻ mặt vô tội:

- Ngươi không nhớ rõ lần trước ta muốn lông Chu Tước trên người Hỏa Nhi, cũng là muốn bồi luyện ngọn lửa trong người ta.

Lâm Minh vừa nói như thế, Mục Thiên Vũ mới nhớ tới một màn lần trước Lâm Minh dùng thịt nướng lừa lấy lông Chu Tước, đôi mắt không khỏi hiện lên ý cười:

- Hỏa Nhi vẫn còn rất nhỏ, ngươi đúng là rất xấu nha!

Lâm Minh có chút xấu hổ sờ sờ mũi, hắn làm như vậy đúng là rất ác, giống như một thúc thúc dùng kẹo đường lừa một hài tử.

- Ngươi biết khống lửa, sớm nói cho ta biết thì tốt rồi, Thần Hoàng đảo có công pháp song hệ, trong đó một hệ lấy hỏa làm trung tâm, cũng chính là công pháp lúc này ta tu luyện, lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi không thích hợp với công pháp của Thần Hoàng đảo, sớm biết như thế, lần đầu tiên gặp ngươi ta đã trực tiếp bắt ngươi gia nhập Thần Hoàng đảo rồi.

Mục Thiên Vũ vừa nói vừa khẽ lắc đầu, nếu nói vậy, sự tình đã đơn giản hơn nhiều rồi.

- Hiện tại ta cũng coi như một nửa đệ tử là Thần Hoàng đảo rồi.

Lâm Minh cũng không rõ mình như thế nào mới được tính là đệ tử.

- Còn có chút phiền phức, nếu cứng rắn lôi kéo ngươi gia nhâp Thần Hoàng đảo, khó tránh khỏi người khác đàm tiếu. Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý chính thức gia nhập Thần Hoàng đảo hay không?

Lâm Minh thoáng sửng sốt.

.

. Gia nhập Thần Hoàng đảo?

Đây đúng là một lựa chọn không tồi, Thần Hoàng đảo có thể cung cấp rất nhiều tài nguyên, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, một ít tài liệu cung cấp cho Minh Văn thuật căn bản không tìm được, cứ xem tài liệu dùng để đúc thương lần này cũng thấy được rõ ràng, nếu hắn tự mình đi tìm, không biết phải ngày tháng năm nào mới tìm được.

Tuy nhiên có lẽ bởi vì một chút tự trọng trong lòng, Lâm Minh dường như cũng không nguyện ý thật sự gia nhập Thần Hoàng đảo.

Tài liệu đúc thương tạm thời còn nợ, nếu ngày sau thật sự hoàn toàn cậy nhờ vào Mục Thiên Vũ vậy thì.

.

. Sẽ khiến cho Lâm Minh có một loại cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Mục Thiên Vũ nhìn ra Lâm Minh do dự, nụ cười trên mặt cũng tắt. Nàng nhìn Lâm Minh một lúc lâu, dò hỏi:

- Ngươi dường như không thích nợ nhân tình người khác.

Lâm Minh yên lặng gật đầu:

- Có một chút, bởi vì bây giờ, nhân tình của ta cũng không đáng giá.

.

.

- Ha ha! Nghe ý của ngươi là về sau nhân tình của ngươi là vô giá.

Mục Thiên Vũ nhíu nhíu lông mày, cười dài nói, nàng có thể cảm giác Lâm Minh nói mấy câu này nhìn thì như khiêm tốn, nhưng lại vô cùng tự tin.

Lâm Minh không trả lời. Cái đó phải đợi sau này, nhân tình của hắn đáng giá bao nhiêu khó có thể nói rõ, tuy nhiên tới thời điểm đó, ai muốn để hắn cho nợ một cái nhân tình cũng không dễ dàng gì.

- Tốt lắm, không nói những chuyện này nữa, nếu ngươi muốn tài liệu Hỏa hệ, vậy thì ta có hai loại tài liệu Hỏa hệ đỉnh cấp, đoán rằng người nhất định sẽ động tâm.

Lâm Minh trong lòng vừa động, có thể khiến Mục Thiên Vũ nói là tài liệu Hỏa hệ đỉnh cấp, chắc là không kém so với Tử Điện thần trúc.

- Là cái gì?

- Hỏa Ngô Đồng vạn năm!

- Hả?

Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng trời sinh cao ngạo, không phải thần lộ không uống, không phải trúc non không ăn, không phải ngô đồng vạn năm không đậu, ngô đồng này chính là Hỏa Ngô Đồng, Phượng Hoàng Niết Bàn cũng sẽ chỉ ở trên cây ngô đồng, dẫn thần hỏa trong cơ thể cùng với ngô đồng tự thiêu niết bàn.

Hỏa Ngô Đồng vạn năm chính là thần thụ, giá trị của nó so với Tử Điện thần trúc chỉ có hơn chứ không kém!

Chỉ dùng một tài liệu luyện hóa cán thương tự nhiên không bằng hai loại. Dùng Tử Điện thần trúc vạn năm làm lõi, dùng Hỏa Ngô Đồng vạn năm bọc bên ngoài, làm cán thương như vậy, chẳng những không thể phá vỡ, lại có thể cùng lúc khiến cho song hệ nguyên khí Lôi Hỏa trở nên thông suốt, quả thực là trời cao tác hợp.

Một cây thương hoàn mỹ như vậy, Lâm Minh làm sao không động tâm?

Mục Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt Tu Di giới màu đỏ trên ngón trỏ, tiếp tục nói:

- Luận tài liệu Hỏa hệ, ta Thần Hoàng đảo ở trong tất cả tông môn toàn bộ Nam Thiên Vực là nhiều nhất, trừ Hỏa Ngô Đồng vạn năm ra, còn có Hỏa Tinh Chu Tước sau khi Chu Tước niết bàn lưu lại, cũng có thể cho ngươi một ít, sau khi bỏ vào đầu thương, có thể đề thăng lửa trên đầu thương rất nhiều.

Mục Thiên Vũ nói vậy khiến cho tim Lâm Minh đập thình thịch, nhiều tài liệu đỉnh cấp như vậy, chế tạo thành thương thì sẽ đạt tới cấp bậc gì?

Ở bên cạnh khu đất trắng xóa, có một dãy núi trên vạn dặm vắt ngang, trong đó có một ngọn núi chính tên là Chung Yến sơn cao chín ngàn trượng, đâm thẳng lên trời cao.

Độ cao này, so với Lôi Đình sơn cũng chỉ thấp hơn một ngàn trượng mà thôi, đã vượt qua độ cao Bình Lưu Thiên, gần tới Thái Cực Thiên.

Trời trên Thiên Diễn đại lục có sáu tầng, trên tầng mây ba ngàn trượng là Thái Cực Thiên, ở trong này, toàn bộ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi đều tồn tại ở trạng thái nguyên khí tinh thuần, hung lệ bạo ngược, cao thủ dưới cấp bậc Tiên Thiên tiến vào Thái Cực Thiên, sẽ lập tức bị nguyên khí tinh thuần tấn công tới chết.

Lúc trước Lôi Đình sơn cũng chỉ là vì cao gần tới Thái Cực Thiên, đỉnh núi lại phủ kín quặng nguyên từ, cho nên dưới nguyên tắc đặc thù, dẫn dắt Lôi nguyên khí Thái Cực Thiên, hình thành thiên lôi vĩnh viễn không tan, cho nên mới trở thành nơi nhiều lôi điện như thế.

Mà ngọn núi chính Chung Yến sơn này, cũng không có quy tắc như vậy, nhưng ở trên đỉnh núi, có một tòa Bát Quái Ly Hỏa trận khổng lồ, dẫn Hỏa nguyên khí Thái Cực Thiên xuống, hình thành Thiên Hỏa vĩnh viễn, tuy rằng người kiến lập pháp trận xa không bằng quy mô Lôi Đình sơn, nhưng mà ở chất lượng lại không kém chút nào, ở trung tâm trận pháp, Thiên Hỏa hừng hực bùng cháy, ngay cả cao thủ Tiên Thiên bình thường cũng không thể ngăn cản.

Lâm Minh từ xa nhìn thấy Thiên Hỏa bùng cháy trên Chung Yến sơn, cảm thụ được Hỏa nguyên khí nồng đậm trong đó, trong lòng khiếp sợ, nếu không phải Mục Thiên Vũ nói trước cho hắn, hắn rất khó tưởng tượng đây là pháp trận do người làm ra.

- Nơi này chính là chỗ Xích Viêm lão tổ ở?

- Ừ.

.

. Ngươi nhìn Thiên Hỏa pháp trận kia chính là luyện khí lô của tiền bối.

Lâm Minh hít ngược một hơi khí lạnh, Bát Quái Ly Hỏa trận với quy mô to như thế lại là luyện khí lô, đúng là đại bút tích, trách không được Xích Viêm lão tổ này phải ẩn cư thâm sơn, cũng chính là vì Thiên Hỏa ở Chung Yến sơn này mà tới.

Lấy Thiên Hỏa làm lô, Hỏa Ngô Đồng vạn năm với Tử Điện thần trúc vạn năm làm tài liệu chính, cộng với những tài liệu Lôi Hỏa cực phẩm khác, có thể luyện chế ra loại bảo khí cấp bậc nào?

Trong lòng Lâm Minh tràn ngập chờ mong.

- Xích Viêm tiền bối, vãn bối Mục Thiên Vũ, có việc cầu kiến.

Ở bên ngoài Bát Quái Ly Hỏa trận, Mục Thiên Vũ dừng chân hô lớn.

Ở toàn bộ khu vực Thần Hoàng, người có thể khiến Mục Thiên Vũ cung kính như thế, thực lực Xích Viêm lão tổ này không nghĩ cũng biết, tuy nhiên lúc này, Lâm Minh lại bị Bát Quái Ly Hỏa trận kia hấp dẫn, loại bố cục này dường như.

.

. Với pháp trận Thần Vực có chỗ tương đồng.

Lâm Minh kế thừa một mảnh nhỏ linh hồn Minh Văn sư đến từ Thần Vực, hai mảnh nhỏ linh hồn đến từ Trận Pháp sư Thần Vực, trong đầu vị đại năng có lượng lớn trí nhớ về trận pháp, toàn bộ đều được Lâm Minh hấp thu, nhưng mà bởi vì nguyên lý pháp trận quá tinh thâm, hơn nữa cho dù pháp trận yếu nhất bên trong, cũng phải là cao thủ Toàn Đan mới có thể bố trí, bởi vậy Lâm Minh không muốn lãng phí thời gian đi bố trí nó.

Những trí nhớ này đối với hắn bây giờ mà nói căn bản không có tác dụng gì, lúc trước cũng vì thế mà Lâm Minh vô cùng thất vọng, cho tới tận khi ở trong mảnh nhỏ linh hồn tìm được Tà Thần lực và Kim Bằng Phá Hư, Lâm Minh mới cảm thấy không uổng công hấp thu mảnh linh hồn này.

Nhưng mà lúc này, sau khi chứng kiến Thất Huyền cốc Trận tông.

Sơn Môn quan, Phương Khải Kim Quang trận kỳ và Cửu Chuyển Thanh Quang trận, bao gồm Phích Lịch Tà Hỏa châu lúc trước Lâm Minh dùng nó để cứu mạng, đều thuộc trận pháp Thất Huyền cốc, nhưng mà, nguyên lý trận pháp Trận tông trong Thất Huyền cốc so với trận pháp của vị đại năng đến từ Thần Vực là hai hệ thống hoàn toàn khác biệt, nếu nói dấu hiệu trận pháp Thần Vực là uy lực lớn, như vậy Trận tông Thất Huyền cốc lại sử dụng cách bố trí đơn giản, theo đuổi con đường tiện lợi.

Hơn nữa Phích Lịch Tà Hỏa châu nén ép ở trong trận châu, bất cứ lúc nào cũng để lại cho Lâm Minh ấn tượng sâu đậm, cái này lại có thể khiến cho một võ giả thực lực không cao lắm, đột nhiên miểu sát một cao thủ Ngưng Mạch.

Mấy thứ này, đều thứ mà trong trí nhớ của Trận Pháp sư từ Thần Vực không có, Lâm Minh còn nghĩ, trận pháp trên Thiên Diễn đại lục và trận pháp từ Thần Vực là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, nhưng bây giờ, nhìn thấy Bát Quái Ly Hỏa trận mà Xích Viêm lão tổ bố trí, Lâm Minh lại thấy được rất nhiều chỗ có bóng dáng từ trận pháp Thần Vực.

Chỉ là so với trận pháp trong trí nhớ của vị đại năng Thần Vực kia, Bát Quái Ly Hỏa trận này còn thô thiển hơn rất nhiều, còn nhiều sơ hở, cũng có chỗ không hợp lý.

Ngọn lửa cháy hừng hực, ở bên ngoài trận pháp tuy rằng có thể cảm giác được Hỏa nguyên khí nồng đậm như thực chất hóa, nhưng lại không có nhiệt lượng tản ra, khiến cho người ta không khỏi thấy làm kỳ.

Bên trong Ly Hỏa trận im lặng một lúc lâu, mới tới một thanh âm già nua:

- Tiểu oa nhi Mục gia? Lão phu đang vội, chuyện gì?

Mục Thiên Vũ cung kính nói:

- Vãn bối tới đây, là muốn tiền bối hỗ trợ chế tạo một cây trường thương.

- Chế tạo bảo khí? Lão phu đã nói là đang vội, mười năm sau lại đến đi, khi đó có lẽ lão phu còn có thời gian.

Mười năm?

Mục Thiên Vũ ngây dại, Lâm Minh nghe xong cũng không biết nói gì, đối với hai người bọn họ mà nói, mười năm là một khoảng thời gian rất khoa trương, nhưng đối với cao thủ Toàn Đan mấy trăm tuổi mà nói, mười năm chỉ là một lần bế quan mà thôi.

Làm sao có thể đợi được mười năm, mười năm sau không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu? Khi đó còn cần ngươi giúp chế tạo bảo khí sao?

Mục Thiên Vũ còn muốn nói gì, nhưng vẫn không thể mở miệng, Ngượng ngùng liếc Lâm Minh một cái, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ:

- Thật có lỗi, không nghĩ tới lại như vậy!

Mục Thiên Vũ cảm thấy lần này mất hết mặt mũi, nàng đã đồng ý hỗ trợ, nhưng lại xảy ra kết quả này.

- Chúng ta trở về đi, ta sẽ tìm người khác giúp ngươi, Xích Viêm tiền bối một khi nói vậy nhất định sẽ không thay đổi, chúng ta có nói thế nào cũng vô dụng.

- Không, chờ một chút, có lẽ ta có biện pháp khuyên Xích Viêm tiền bối thay đổi chủ ý.

Lâm Minh vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.