Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Hỏa Phủ liếc nhìn Lâm Minh một cái, cuối cùng vẫn là thu lấy các vật đó. Những vật này quả thật bọn họ dùng được, nhưng đối với Lâm Minh thì quá thấp. Không nói gì khác, chỉ riêng cây trường thương huyết kích hai màu tím đỏ của Lâm Minh xuất ra trước kia, thì dù bọn họ táng gia bại sản cũng không mua nổi.

- Các vị cáo từ, bảo trọng!

Lâm Minh nói lời từ biệt, rồi biến thành một luồng sáng đỏ, bay đi hướng xa xa...

. Trên biển nổi sóng cuồn cuộn mãnh liệt, lốc xoáy trải rộng, nước biển trở thành màu sậm, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ áp lực.

Lâm Minh xẹt qua cực nhanh trên mặt biển, thành luồng gió mãnh liệt thổi ép nước biển mở ra một đường rõ ràng.

Lâm Minh một đường đi tới trên đường võ đạo, đa số thời gian đều là một người, con đường của cường giả chú định tịch mịch, nhưng cũng không đại biểu Lâm Minh không có tình cảm hướng tới trong đoàn đội.

Bay đi đại khái thời gian non nửa canh giờ, ở trước mắt Lâm Minh “phù” một tiếng, một Truyền Âm phù bốc cháy lên. Theo đó thanh âm của Mục Thiên Vũ truyền vào trong tai Lâm Minh:

- Lâm sư đệ! Ngươi bên đó có khỏe không? Ta đang ở Tiểu Lãng đảo, thu được phù hãy cấp tốc trở về!

Trong lời nói dồn dập hơi thân thiết, Lâm Minh nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp. Nói vậy sau khi Mục Thiên Vũ biết được đột biến ở Nam Hải, liền chạy đến Tiểu Lãng đảo, đồng thời cách một đoạn thời gian phát một tấm Truyền Âm phù. Nếu không mình sẽ không mới từ trong thế giới tàn phá đi ra, liền thu được tấm Truyền Âm phù này.

Cảm giác có người quan tâm, tự nhiên thật rất tốt. Lâm Minh lập tức lấy ra một tấm Truyền Âm phù, nói đơn giản vào Truyền Âm phù:

- Hết thảy mạnh khỏe! Hai ngày sau, ta sẽ đi Tiểu Lãng đảo!

“Phù” Truyền Âm phù hóa thành một đoàn ngọn lửa chìm vào không trung.

Lâm Minh không có trước tiên đi tới Tiểu Lãng đảo, mà là tới một đảo nhỏ không người, ở chỗ này hắn dựng một chỗ ở giản dị. Chuyện đầu tiên hắn làm là một lần nữa dịch dung, gương mặt trước đã bị Huyễn Xương nhận ra, tự nhiên là không thể dùng lại.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Huyết Sát đảo, ở nơi đó, sáu cột sáng mảnh khảnh chỉ thẳng hướng phía chân trời, trên bầu trời u ám cuồn cuộn, ẩn ẩn có lôi quang lấp lóe.

Lâm Minh hoàn toàn không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được Nam Hải sắp có biến.

.

.

.

Thời gian một ngày qua đi, chiến trường Nam Hải đã loạn thành một đoàn, võ giả may mắn còn sống không ngừng từ trong không gian vỡ nát đi ra, mọi người tụ tập trên một ít đảo cô lập, chờ đợi trong mờ mịt.

Lâm Minh cũng đi tới Tiểu Lãng đảo, nơi này đã tụ tập không ít trưởng lão Toàn Đan của Nam Hải Ma Vực.

- Lâm Minh!

Mục Thiên Vũ nhìn thấy Lâm Minh thở phào một hơi dài. Tuy rằng Lâm Minh dịch dung, nhưng Mục Thiên Vũ vẫn là liếc mắt một cái nhận ra hắn.

Đi đến quá gấp, Mục Thiên Vũ phải lưu Tần Hạnh Hiên ở lại hậu phương. Lúc trước nghe nói phần lớn võ giả ở Nam Hải Ma Vực đều bị hút vào trong lốc xoáy không gian, Mục Thiên Vũ vô cùng lo lắng, vừa đi tới Tiểu Lãng đảo liền thả ra mấy chục tấm Truyền Âm phù, không thấy hồi âm. Nếu không phải biết Lâm Minh rốt cuộc bị hút vào một thế giới vỡ nát nào đó, Mục Thiên Vũ đã muốn tự mình đi tìm Lâm Minh.

Cuối cùng mười mấy canh giờ sau, nhận được tin tức của Lâm Minh, bằng không Mục Thiên Vũ lo lắng muốn chết.

Nhìn thấy Mục Thiên Vũ, lúc này Lâm Minh mới biết rốt cuộc Nam Hải đã xảy ra chuyện gì.

- Chiến trường thượng cổ mở ra ư?

Lâm Minh nhướng lên đuôi chân mày, hỏi.

- Cụ thể ta cũng không rõ lắm!

Mục Thiên Vũ lắc lắc đầu:

- Lịch sử Thần Hoàng đảo chỉ có ba ngàn năm, một ít điển tịch trong tông môn miêu tả về lịch sử Nam Hải rất mơ hồ, mà chiến trường thượng cổ này chỉ sợ ít nhất cũng có lịch sử mấy vạn năm rồi!

So sánh với những tông môn kế thừa lâu đời kia, Thần Hoàng đảo thật sự là rất non nớt, thậm chí không có thọ mệnh kéo dài bằng với tộc trưởng của Mặc Giao bộ tộc.

- Hiện tại chiến trường Nam Hải đã tụ tập rất nhiều võ giả Toàn Đan, thậm chí trong đó có Toàn Đan Chí Cực. Mà mấy ngày sau, những lão quái Toàn Đan này sẽ tụ tập lại, hợp lực đánh thông cửa vào của chiến trường thượng cổ!

Mục Thiên Vũ nói.

- Đánh thông cửa vào?

- Ừm! Nghe nói gió lốc không gian chỗ cửa vào chủ thế giới quá khủng bố, căn bản không vào được, phải từ thế giới tàn phá đánh thông cửa vào, nối liền đến chủ thế giới. Hiện tại hơn ba mươi đại năng Toàn Đan hậu kỳ trở lên đang đàm phán, sư phụ và sư tổ cũng ở trong đó!

- Hơn ba mươi người!

Lâm Minh nhảy dựng trong lòng, cường giả Toàn Đan hậu kỳ trở lên, không ngờ có hơn ba mươi người! Theo hắn biết cường giả Toàn Đan hậu kỳ trở lên ở Thần Hoàng đảo, không vượt qua năm người, thậm chí còn ít hơn.

Về phần Ngũ Hành Vực, một tông môn có một vài người đã là không tệ rồi, ở đâu ra nhiều như vậy?

Mục Thiên Vũ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Lâm Minh, nói:

- Sư tổ liên hệ với người của chính đạo liên minh, chỉ riêng chính đạo liên minh đã tới mười người, trong đó chín người là Mệnh Vẫn, cộng thêm tám người của Nam Hải Ma Vực, có sáu người là Mệnh Vẫn, Ngũ Hành Vực cũng có tám người, tuy nhiên đều là Toàn Đan hậu kỳ, còn có một ít võ giả tự do, cũng đến chia một chén canh!

- Võ giả tự do?

- Ừm! Có một số đại năng tiền bối đã rời môn phái, ẩn cư tiềm tu ở một vài nơi. Trong số họ cũng có một ít người thực lực phi thường cường đại!

Lâm Minh gật gật đầu, xem ra chiến trường thượng cổ mở ra lần này là quần hùng tranh phong.

- Nhiều cường giả đến đây như vậy, xem ra chiến trường thượng cổ mở ra lần này không có quan hệ gì với chúng ta!

Lâm Minh dù có tự tin mấy đi nữa, cũng không tự tin đến mức đi tranh đoạt pháp bảo với một đám lão quái Mệnh Vẫn! Nhân vật bậc này, tùy tiện phun một hơi, chính mình đều sẽ bị miểu sát.

Đừng nói là hắn, cho dù là Mục Phượng Tiên chen vào nhóm nhân vật này chỉ sợ cũng không tranh giành được gì. Mục Phượng Tiên mời người của chính đạo liên minh đến cũng chỉ là khuấy cho tình thế thêm hỗn loạn, nếu không nàng hoàn toàn không có vốn để chống lại với Nam Hải Ma Vực.

Mục Thiên Vũ cười cười nói:

- Chúng ta cũng có thể tiến vào chiến trường thượng cổ. Cường giả Mệnh Vẫn tụ tập như thế dường như là vì một loại thiên tài địa bảo nào đó bên trong đế cung có thể gia tăng xác suất thành công vượt qua Mệnh Vẫn. Nghe nói thiên tài địa bảo này là ở trong đế cung, mà chúng ta chỉ cần đi tới một số cung điện nhỏ ở chung quanh, vận khí tốt cũng có thu hoạch, coi như một lần lịch lãm đi!

Mục Thiên Vũ nói nghe thực nhẹ nhàng, Toàn Đan Chí Cực đối với nàng mà nói cũng còn hơi sớm. Hiện tại với thực lực của nàng, cái loại gì đó có thể tăng cao xác suất thành công vượt qua Mệnh Vẫn cũng không phải nàng có thể thu được.

Thiên tài địa bảo gia tăng xác suất thành công vượt qua Mệnh Vẫn sao?

Lâm Minh đối với vật này thật ra không có nhiều hứng thú lắm, giai đoạn hiện tại của hắn vốn cũng không dùng được.

- Cũng tốt! Đã đến đây cứ coi như là một lần lịch lãm đi!

Năm ngày sau, sau khi Nam Hà đảo của Nam Hải trải qua lốc xoáy không gian tàn phá, Nam Hà đảo đã sụp đổ non phân nửa, mảng lớn mảng lớn lục địa bị nước biển nhấn chìm. Khi Lâm Minh nhìn thấy nhiều cường giả Mệnh Vẫn tụ tập trên Nam Hà đảo như vậy, lập tức có loại cảm giác dở khóc dở cười. Không nghĩ tới, những lão già này chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn là chọn Nam Hà đảo, dường như thế giới nơi này so ra ổn định, có thể mở ra một cái thông đạo không gian, trực tiếp nối thông đến chủ thế giới.

Quả thực là một ý tưởng điên cuồng, cũng chỉ có mấy chục cường giả Mệnh Vẫn tụ cùng một chỗ, mới có đủ nội tình thi triển đại thần thông đánh thông h không gian bất đồng.

“Sớm biết vậy ta trực tiếp chờ ở trong thế giới nhỏ vỡ nát này là được rồi!

”. Lâm Minh tự giễu thầm nghĩ. Trước đó nghe Mục Thiên Vũ nói, trong những thế giới nhỏ vỡ nát này, cũng có thể có chút cơ duyên, tuy nhiên một đường tìm kiếm trước đây cũng không có tìm được thứ gì.

Hai mươi, ba mươi cường giả Toàn Đan hậu kỳ trở lên cùng nhau lơ lửng trên không trung cảm giác áp bức vô cùng khủng bố, gió biển ở chung quanh dường như đều bởi vì khí thế của họ phát ra mà đổi hướng.

Lâm Minh đứng trong một góc không bắt mắt, ngấm ngầm quan sát những cao thủ đỉnh cấp trên không trung.

Trong số hai mươi, ba mươi người này, Thần Hoàng đảo chỉ có ba người, Mục Dục Hoàng, Mục Phượng Tiên, còn có một lão ẩu mặc áo xanh. Lão ẩu áo xanh này Lâm Minh cũng không nhận biết, đoán chừng hẳn là người của Thanh Loan tông.

Ở bên cạnh ba người Thần Hoàng đảo, có mười nhà sư mặc áo cà sa, bọn họ đều là đến từ chính đạo liên minh ở Đại Thiện Vực, mỗi người đều có vết sẹo thụ giới trên đỉnh đầu, thần sắc bình tĩnh.

Đứng đối mặt với các nhà sư, là trưởng lão Nam Hải Ma Vực, bọn họ đều mặc màu trường bào đen, mặt đầy ý lạnh nhìn những vị khách không mời mà đến trước mắt này. Mà ở bên cạnh bọn họ còn có bốn năm tộc nhân Mặc Giao tộc thân phủ lớp vảy màu xanh đen.

Thấy những người này Lâm Minh không kìm được thầm líu lưỡi. Tuy rằng sớm đã biết Thiên Diễn đại lục cực kỳ rộng lớn, các lộ cao thủ nhiều đếm không xuể, nhưng trước đây cũng chỉ là nghe nói, chưa bao giờ giống như hôm nay, một lần nhìn thấy nhiều lão quái Mệnh Vẫn như vậy! Những người này hầu hết đều xuất từ tông môn ngũ phẩm, người nào người nấy đều mạnh hơn so với Mục Phượng Tiên.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng cổ nhạc du dương, Lâm Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy cách đó không xa bầu trời chớp lóe ánh sáng vàng, một chiếc Linh chu trang trí xa hoa được chín con Phi Thiên Giao kéo, chậm rãi bay tới hướng bên này. Ở chung quanh Linh chu màu vàng, có hơn mười kim giáp võ sĩ Tiên Thiên kỳ, còn có một đám cung nữ xinh đẹp cầm các loại nhạc khí theo sau, tu vi đồng dạng là Tiên Thiên kỳ.

Tư thế xuất hành bậc này khiến Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm, quả thực giống như thiên đế du hành trong truyện ký thể tiểu thuyết.

- Hừ! Lão già này làm giá ghê gớm thật! Đã muộn lâu như vậy rồi!

Ở bên phía Nam Hải Ma Vực, Huyễn Vô Cực lạnh lùng nhìn chiếc Linh chu màu vàng cao sang phách lối bay tới đây, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét.

- Một lát nữa chớ chọc tới hắn, chọc giận hắn rất phiền toái!

Huyễn Vũ Thiếp dặn dò. Tuy rằng trong lòng cũng rất chán ghét, nhưng trên mặt Huyễn Vũ Thiếp thủy chung vẫn mang theo nụ cười tươi.

Linh chu màu vàng ngừng lại, úc này Lâm Minh mới phát hiện, chín con Phi Thiên Giao phía trước dây cương, mỗi con lông dài như kiếm, dáng như Ly Long, trên đầu mọc sừng nhọn dài một xích, hiển nhiên huyết thống Giao Long thập phần nồng đậm, toàn bộ tương đương với tu vi Tiên Thiên Chí Cực.

Điều này làm cho Lâm Minh không kìm được thầm líu lưỡi. Bồi dưỡng ra chín con Phi Thiên Giao như vậy, cũng cần cái giá phải trả không nhỏ, không ngờ chỉ dùng để kéo xe.

- Ha ha.

.

. Lão phu đến chậm một bước, mong rằng các vị võ đạo đồng tu bao dung!

Theo giọng nói sang sảng truyền đến, một người trung niên mặc cửu trảo long bào, thắt lưng tử kim ngọc đái, mỗi tay ôm một mỹ nữ mặc váy trắng như tiên, bước nhanh ra Linh chu. Tuy rằng trong miệng nói thật có lỗi, nhưng xem bộ dáng đầy mặt hồng hào của lão già này, hiển nhiên không có mảy may ý xin lỗi.

Hơn nữa xem hai mỹ nữ cung trang, mặt như hoa đào, trong nét mặt ửng hồng mang theo vài phần thẹn thùng, thậm chí quần áo đều có chỗ nhăn nếp, thật không khó tưởng tượng dọc theo đường đi lão già này đã làm chuyện gì.

Thấy một màn như vậy, cường giả Mệnh Vẫn ở đây đều lộ ra sắc mặt khó chịu!