Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Huyễn Vô Cực nói xong, cười một tiếng dữ tợn, đánh một chưởng về phía Lâm Minh.

Sắc mặt Mục Phượng Tiên đại biến, quát:

- Dừng tay!

Nói xong, Mục Phượng Tiên cũng bay vụt ra ngoài, cùng lúc đó, còn có một lão bà áo xanh đến từ Thanh Loan tông cũng ra tay!

Hai luồng năng lượng Băng và Hỏa đồng thời quét về phía Huyễn Vô Cực, Huyễn Vô Cực cười lạnh một tiếng:

- Cút ngay!

Ầm...

.

Băng hỏa năng lượng đồng thời bị Huyễn Vô Cực đánh tan, Mục Phượng Tiên và lão bà áo xanh kia bay ngược ra ngoài, mà Huyễn Vô Cực chỉ khẽ lung lay một cái, một lần nữa đánh ra một luồng năng lượng công kích Lâm Minh!

- Bạch Mi phương trượng, cứu đồ nhi của ta!

Mục Dục Hoàng vội vàng hô, cao thủ đỉnh cấp như Huyễn Vô Cực, thì Mục Dục Hoàng căn bản không phải đối thủ, ngay cả ngăn cản một chút cũng đều không được.

- Lão nạp biết rồi!

Lần này tiến vào Ma Thần đế cung, Thần Hoàng đảo là một trợ lực không tồi, mà Huyễn Vô Cực cũng là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Đại Thiện tự, nên giúp ai thì Bạch Mi thiền sư hiểu rất rõ.

Thanh thiền trượng trong tay được vung lên, bộ tăng bào của Bạch Mi tăng nhân sư không gió mà phất phơ, từng luồng phạm ấn màu vàng quanh quẩn trong bàn tay hắn, đánh ra một chưởng về phía Huyễn Vô Cực.

Cùng lúc đó, làm cho Mục Dục Hoàng không nghĩ tới chính là, Nam Duẫn Vương cũng ra tay, hắn cười ha hả, một tay vừa lật, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao màu máu, chém một đao về phía Huyễn Vô Cực!

Hai cường giả Mệnh Vẫn tầng ba cùng ra tay, Huyễn Vô Cực biến sắc, không thể không lui về phía sau.

Ầm.

.

.

Chân nguyên va chạm cùng một chỗ, một luồng sóng dư chấn kịch liệt lan ra, dư chấn chân nguyên này cũng không phải là thứ mà cường giả Toàn Đan bình thường có thể ngăn cản được.

Bóng dáng Mục Dục Hoàng nhoáng lên một cái, bay tới cạnh Lâm Minh, một tay đỡ lấy, một tấm thuẫn bằng lửa màu đỏ được tạo ra, chống đỡ cơn lốc chân nguyên này.

Rắc.

.

. Rắc.

.

.

Sóng chân nguyên như từng lưỡi dao đâm vào tấm thuẫn lửa, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.

Đứng phía sau Mục Dục Hoàng, Lâm Minh thở dài một hơi, quá nguy hiểm, cuối cùng may mà Bạch Mi phương trượng ra tay, nếu không thì hôm nay mình chắc chắn đã chết ở chỗ này rồi.

Tuy nhiên vị đại năng mặc Tử Kim mãng bào kia, dường như tên là Nam Duẫn Vương, vì sao cũng ra tay cứu mình?

- Nam Duẫn Vương!

Huyễn Vô Cực nhìn về phía Nam Duẫn Vương, mặt trầm như nước.

Bạch Mi phương trượng ra tay, hắn không có lời nào để nói cả, nhưng Nam Duẫn Vương ra tay, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là cố ý gây chuyện, từ mấy ngày trước, Huyễn Vô Cực và Nam Duẫn Vương từng xung đột bên ngoài Ma Thần đế cung, suýt nữa đã ra tay, Nam Duẫn Vương vẫn luôn đối nghịch với Huyễn Vô Cực.

- Hắc hắc.

.

.

Nam Duẫn Vương cười một tiếng khinh thường, bộ dáng “ngươi làm gì được ta”. Nếu chân chính đơn đả độc đấu, thì thực lực của Nam Duẫn Vương thậm chí còn cao hơn Huyễn Vô Cực một ít, cho nên hắn căn bản không chút úy kị nào.

Hắc khí trên mặt Huyễn Vô Cực chỉ hơi lóe lên, cuối cùng vẫn mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng, không ra tay nữa.

Đồng thời xung đột với hai cường giả Mệnh Vẫn tầng ba, tất nhiên là không khôn ngoan gì.

- Ha ha!

Nhìn thấy Huyễn Vô Cực không nói được gì, Nam Duẫn Vương càng thoải mái hơn, hắn nói với Lâm Minh:

- Tiểu tử, ngươi rất không tồi a, chỉ có tu vi Hậu Thiên kỳ mà đã có tư cách kết thù với Huyễn lão tặc, nói một chút xem nào, ngươi làm sao mà đắc tội hắn?

Nam Duẫn Vương cố ý nói rất lớn, cố ý muốn trêu tức Huyễn Vô Cực, điều này làm cho Lâm Minh cực kỳ im lặng, nghĩ nghĩ một chút, hắn đành phải dùng chân nguyên truyền âm kể lại nguyên nhân cho Nam Duẫn Vương.

- Thì ra là thế! Ngươi giết tên tiểu mao tặc tên là Huyễn Kích kia, đánh rất tốt! Đánh rất hay!

Vụng trộm nhìn Huyễn Vô Cực một cái, thấy sắc mặt Huyễn Vô Cực đã khôi phục bình thường, căn bản không nhìn ra chút khác thường nào, chẳng những không để ý tới Nam Duẫn Vương, thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái nào nữa, điều này làm cho Lâm Minh càng lo lắng hơn.

Nếu hắn không đoán sai, cấm chế phía trước chính là do Huyễn Vô Cực lưu lại, lão gia hỏa này lòng dạ quá sâu, đi cùng hắn thì Lâm Minh luôn có cảm giác hết hồn.

Lâm Minh theo bản năng rời xa Huyễn Vô Cực vài phần.

Nam Duẫn Vương chú ý tới cảnh này, lấy từ trong Tu Di giới ra một khối ngọc bội, cười hắc hắc, nói:

- Lão phu và tiểu hữu vừa gặp đã như bạn cố tri, ha ha, khối ngọc bội phòng thân này thì tặng cho ngươi để phòng thân, sau khi phát động thì có thể ngăn cản một kích toàn lực của võ giả Mệnh Vẫn tầng hai, chỉ có thể sử dụng một lần, vào thời khắc mấu chốt, có thể dùng để bảo mệnh.

Với tu vi Mệnh Vẫn tầng ba đỉnh cao của Nam Duẫn Vương, lấy ra phòng thân ngọc bội này thì cũng không khó gì, tuy rằng nó có vẻ vô dụng trước mặt Huyễn Vô Cực, nhưng chỉ cần có thể kéo dài một chút, cũng đủ thời gian để cho Bạch Mi phương trượng và Nam Duẫn Vương ra tay rồi.

Lâm Minh kinh ngạc nhìn Nam Duẫn Vương một cái, cẩn thận thu ngọc bội lại, nói:

- Cảm ơn tiền bối!

Ngọc bội này thật sự rất hữu dụng, cho dù lần này không dùng được, ngày sau cũng có thể phát huy tác dụng, từ hành trình tới chiến trường thượng cổ lần này, Lâm Minh càng thêm coi trọng đối với bảo mệnh pháp bảo hơn, lúc trước Mục Phượng Tiên cho hắn ba viên đan dược bản mệnh và một tấm Độn phù, đều phát huy tác dụng rất lớn.

- Hắc hắc, lão phu rất coi trọng ngươi a, cẩn thận tu luyện, tranh thủ tương lai lại giết thêm vài đứa cháu của Huyễn lão tặc nữa, tốt nhất là diệt luôn cả Nam Hải Ma Vực, ha ha!

Nam Duẫn Vương vẫn không biết mệt mỏi mà trêu tức Huyễn Vô Cực, Lâm Minh thì chỉ đành im lặng, tên Nam Duẫn Vương này chẳng lẽ còn ngại Huyễn Vô Cực không tay với mình hay sao a!

Hắn đại khái rất thích ý thấy Huyễn Vô Cực ra tay một lần nữa, lại bị hắn ngăn cản lại.

.

.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Minh chỉ biết kêu khổ.

Vốn cho rằng dựa vào trí nhớ của Ma Đế, tìm kiếm một vài cơ duyên còn sót lại, ai biết được những lão quái Mệnh Vẫn này lại cẩn thận tới mức đó, vừa mới tới đã bị phát hiện.

- Lâm Minh, làm sao ngươi lại tới Ma Thần đế cung!

Mục Phượng Tiên khẽ oán trách, nói:

- Bạch Mi phương trượng và Nam Duẫn Vương có thể bảo hộ ngươi một lúc, nhưng không thể luôn bảo hộ ngươi mãi được, nếu mọi người vì bảo vật mà tranh đấu, ai còn bận tâm đến ngươi nữa, đến lúc đó, Huyễn Vô Cực chỉ cần trong nháy mắt cũng có thể diệt sát được ngươi, ta cũng không thể cứu được ngươi a!

- Hơn nữa, ngươi tới thì có ích lợi gì cơ chứ, Phạm Thiên Long Căn kia căn bản không phải là thứ ngươi có thể mơ tưởng được, đừng nói là ngươi, ngay cả lão thân, thì cũng đã sớm cắt đứt phần tâm tư này rồi, chỉ cầu thu được một vài cơ duyên bình thường mà thôi.

Mục Phượng Tiên có chút chán nản, hiện tại lồng phòng hộ bên ngoài đã một lần nữa đóng kín, Lâm Minh có muốn đi ra thì cũng không ra được, chỉ có thể đi theo bọn họ, một mình tự đi thì càng dễ dàng bị Huyễn Vô Cực giết chết.

Lâm Minh cười khổ, truyền âm việc Mục Xích Hỏa làm phản cho Mục Phượng Tiên và Mục Dục Hoàng.

Mục Phượng Tiên nghe xong, lập tức kinh hãi:

- Ngươi nói cái gì? Mục Xích Hỏa ngang nhiên câu kết với Lôi Kinh Thiên, muốn ra tay tiêu diệt sát ngươi ư?

- Đúng!

- Làm sao có thể.

.

. Mục Xích Hỏa điên rồi ư, chỉ vì một chút cừu hận như vậy, ngay cả tu vi cũng đều từ bỏ hay sao?

Mục Dục Hoàng không thể tin được, sau khi Thần Hoàng đảo được thành lập, trong ba ngàn năm nay, vẫn chưa từng phát sinh chuyện trưởng lão họ Mục làm phản bao giờ.

Mục Phượng Tiên cau mày, sắc mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc thở dài bất đắc dĩ.

- Tên tặc tử Mục Xích Hỏa này.

.

. Thật sự là tâm cơ thâm trầm, sức quan sát cũng phi thường nhạy bén.

.

. Lâm Minh, kỳ thật lão thân đã sớm chú ý rồi, ngọn lửa ấn ký tại mi tâm của ngươi chính là do kế thừa huyết mạch của thượng cổ Phượng tộc phải không?

Mục Phượng Tiên vừa nói vậy, Mục Dục Hoàng khẽ chấn động, nàng cũng từng chú ý tới khí tức huyết mạch trên người Lâm Minh rất cường đại, nhưng lại không nghĩ nhiều, hiện giờ Mục Phượng Tiên nhắc tới, nàng lập tức tỉnh ngộ.

Lâm Minh gật gật đầu:

- Là huyết mạch của thượng cổ Phượng tộc, máu Cổ Phượng.

- Máu Cổ Phượng!

Mục Dục Hoàng hít một hơi khí lạnh, Cổ Phượng và Chu Tước hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, Chu Tước chỉ là thánh thú, thánh thú thì cũng chia ra cấp bậc, mà thánh thú trên Thiên Diễn đại lục lại có cấp bậc rất thấp.

Mà Cổ Phượng thì lại là thần thú, cho dù tại Thần Vực, thì số lượng thần thú cũng cực kỳ thưa thớt, máu Cổ Phượng, hoàn toàn không phải huyết mạch Chu Tước có thể sánh bằng được!

Chẳng trách Mục Xích Hỏa cam nguyện mạo hiểm, nếu thật sự có thể nhận được huyết mạch của Lâm Minh, cộng thêm cướp được tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, thì thậm chí tương lai Mục Xích Hỏa sẽ có thể trở thành cường giả phong hoàng!

- Đây là sơ sẩy của ta!

Mục Dục Hoàng tự trách, nếu không phải quá mức tin cậy vào Huyết Ấn khế ước, thì làm sao Mục Dục Hoàng lại tùy ý để cho Mục Xích Hỏa gia nhập vào trong đội ngũ thám hiểm thế giới tàn phá này, tạo cho hắn điều kiện tốt như vậy để làm phản.

Hiện tại Ma Thần đế cung đã bị phong bế một lần nữa, nàng có muốn đi ra thì cũng không bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước mà thôi.

- Hiện tại không phải là lúc nói những điều này, Lâm Minh, nếu ngươi đã vào được đây, thì đi theo phía sau ta, rời xa Huyễn Vô Cực, về phần bảo vật gì đó, ngươi đùng có nghĩ nhiều nữa, những thứ kia kia không phải là thứ mà ngươi có thể thu được, cho dù ngươi thật sự có cơ duyên nghịch thiên, chiếm được bảo vật quý báu, thì cũng sẽ bị người khác cướp đi thôi.

Lâm Minh chỉ đành gật đầu, đạo lý dễ hiểu như vậy thì đương nhiên là hắn biết rõ.

Ưu thế lớn nhất của hắn chính là tinh thông thượng cổ trận pháp, nhưng nếu vẫn đi cùng những người này, thì cho dù hắn có lấy được bảo vật, cũng ẽ chỉ cầm thay cho người khác thôi, không chỉ vậy, khi mà hỗn chiến tranh đoạt bảo vật diễn ra, chỉ cần sơ sẩy một cái thì hắn sẽ gặp họa sát thân.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Minh thấy nặng trĩu.

Đi phía cuối đội ngũ, khi cùng đoàn người xuyên qua tòa đại điện này, hắn bỗng nghe thấy các tiếng “bồng bồng bồng!

” Trầm đục, dường như có thứ gì đó rất nặng nề đang tới gần bọn họ.

Mọi người lập tức dừng chân, nhìn về phía đường rẽ, đa số đều mang vẻ mặt ngưng trọng, mà Nam Duẫn Vương thì vẫn mang bộ dáng không thèm quan tâm, tùy ý rút ra thanh đại đao màu máu sau lưng, trong mắt lờ mờ lộ ra một chút hưng phấn.

Huyễn Vô Cực chỉ hừ lạnh một tiếng, vươn hai tay ra, toàn thân đều bị hắc khí bao phủ, khí thế liên tiếp được kéo lên, hắn vận chuyển U Minh ma công mà năm đó U Minh đại đế đã tự nghĩ ra.

Lúc này, thứ có vẻ nặng nề kia đã xuất hiện tại ngã rẽ, nó cao hơn một trượng, toàn thân do kim loại màu đỏ nào đó tạo ra, hình thể thoạt nhìn có chút giống với Cự Ma, cầm trong tay một thanh chiến chùy khổng lồ, hành động có vẻ vô cùng chậm chạp.

- Con rối Cự Ma.

Lâm Minh âm thầm hô một tiếng, loại con rối Cự Ma này có thực lực tương đương với cao thủ Toàn Đan hậu kỳ, trong thế giới này, pháp tắc bị áp chế, ngay cả võ giả Mệnh Vẫn tầng một cũng đều bị nó áp chế, đương nhiên, trước mặt Huyễn Vô Cực và Nam Duẫn Vương thì nó cũng chẳng là gì cả!